Dư Uy mới đi vào từ ngoài cửa, nhìn thấy một màn này, đứng tại chỗ do dự không biết có nên đi tiếp lên phía trước nữa hay không.
Dư Kiến Kỳ sờ sờ mặt, lửa giận mọc thành cụm, nhưng lại không thể đánh lại được, xoay tại chỗ một vòng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Dư Uy: “Con trở về làm gì?”
“Con lấy hai bộ quần áo, chỉ là, cha, con xin nói lời tục tĩu trước, mặc kệ Dư Lộ và Lạc Hải Đường đã từng có ân oán gì, sau này nếu nó còn tiếp tục nhằm vào Hải Đường, vậy cái nhà này có nó không có con.”
Dư Uy lập tức đi vào phòng của mình, lấy quần áo theo mùa ra từ trong tủ quần áo, lấy xong liền rời đi, không hề quan tâm đến sắc mặt của cha mẹ.
...
Trước khi Dư Tương ngắt máy đã biết được trò khôi hài của nhà họ Dư, cô vẫn không ngăn cản, cũng không khuyên giải, nên làm cái gì thì phải xem sự lựa chọn của cha mẹ, cô ngả đầu dựa vào trên sô pha.
Chén đũa và bình nước có ga đã từng dùng qua trong tiệc rượu đêm đó đều không có kiểm tra ra được một chút khác thường nào, chuyện bỏ thuốc rất có thể bởi vì không có chứng cứ mà không giải quyết được gì, chuyện hai tên côn đồ cướp đường đã có Lâm Táp gánh vác trách nhiệm, nhưng chuyện của Mỹ Bạch Sương, Dư Lộ dù sao cũng phải đưa ra lời giải thích.
Điện thoại trong nhà lại vang lên lần nữa, lần này là Ninh Miễn nghe, sắc mặt cũng không tốt.
Dư Tương không nghe được đầu bên kia điện thoại nói cái gì, nhưng có thể nghe được câu trả lời không dứt của Ninh Miễn.
“Dì Lâm... Vâng... Cháu biết, Dư Tương bây giờ không tiện để nhận điện thoại, cô ấy tâm tình không tốt đã ngủ rồi, vâng.”
“Ông Khương, bọn cháu vẫn tốt cảm ơn ngài đã quan tâm, vâng, ngài nhớ chú ý thân thể, lần sau lại nói tiếp.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô hiểu rõ mà nhướng mày.
“Cầu tình cho Lâm Táp?”
“Đúng vậy.”
Thật ra nếu nghiêm túc mà truy cứu trách nhiệm của Lâm Táp thì cùng lắm là giam giữ một đoạn thời gian, cộng thêm phê bình giáo dục, nhưng nhà họ Lâm không muốn Lâm Táp để lại tiền án, nhà họ Lâm và nhà họ Khương là họ hàng với nhau, vẫn luôn phải dựa vào nhà họ Khương mới có thể đứng thẳng eo, hiện giờ mẹ và ông nội của Khương Duệ Quân lại tới cầu tình, nhà họ Ninh có thể không khách khí với nhà họ Lâm, nhưng cũng sẽ bán cho ông cụ Khương một ân tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-380.html.]
Cho dù là nhà họ Khương có đến trước mặt ông cụ Ninh mà xin, thì ông cụ cũng sẽ để cô tự đưa ra quyết định, bọn họ tuy không nói ra, nhưng chuyện Lâm Táp làm là vì Dư Lộ, hóa nhỏ mà nói, thì chính là việc nhà, ông ấy không tiện nhúng tay vào, cũng sẽ không tùy ý để cho mọi chuyện phát triển quá mức.
Đối với cái này, Dư Tương đã sớm có chuẩn bị tâm lý, buông tha Lâm Táp một lần này, sau này sẽ có những phương thức khác làm cho anh ta phải khó chịu.
“Được rồi, để anh ta cút ra khỏi Yến Thành đi, không phải là đúng lúc phải đi sao, sau này đừng quay lại nữa.”
Ninh Miễn xoa nắn lòng bàn tay cô: “Được, anh trông chừng cậu ta cút đi.”
Giữa mày anh là nét hung ác khó gặp.
Dư Tương cảm thấy thú vị, muốn mở miệng nói chuyện lại ngáp một cái, mấy ngày nay vẫn luôn bận bịu, cô căn bản không có nghỉ ngơi tốt, Ninh Miễn thấy cô thật sự mệt mỏi, trực tiếp bế ngang người lên đưa đến phòng ngủ.
“Em nghỉ ngơi đi”
DTV
Dư Tương không quá yên tâm mà dặn dò: “Có khả năng một lát nữa bà ngoại sẽ gọi điện thoại qua đây, nếu bà bảo chúng ta qua đó, thì anh cứ đồng ý đi.”
“Được.”
Dư Tương lười biếng vươn vai, rất nhanh đã ngủ mất.
Ninh Miễn đứng ở mép giường nhìn trong chốc lát, dịch lại góc chăn cho cô, cô ngủ say chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại trong phòng khách lại vang lên.
Quả nhiên là bà ngoại Lâm gọi điện tới.
Sau khi Lâm Bảo Chi và Dư Kiến Kỳ cãi nhau một trận thì trở về nhà mẹ đẻ, mà Lâm Thanh Lan vì cháu ngoại trai, cũng tới tìm bà ngoại Lâm cầu tình, đến cả ông cụ Bùi cũng biết rõ ràng, mắng một câu hoang đường, còn đến xử lý chuyện này.
Dư Lộ là nhất định không thể ngồi tù, bây giờ Dư Lộ cắn c.h.ế.t không chịu nhận, những người còn lại cũng không có chứng cứ chứng minh hành vi phạm tội của cô ta, với sự tổn thất của cửa hàng Bách Hóa và xưởng Tân Hoa là bồi thường tiền, với Dư Tương...
“Tiểu Miễn, chuyện này dù sao cũng phải giải quyết sớm một chút, kéo dài thời gian cũng không tốt có đúng không?”
Bà ngoại Lâm không muốn Dư Tương phải chịu ủy khuất, nhưng bây giờ tình thế bức người, nếu chuyện gièm pha này bị truyền ra, người trong nhà cũng rất mất mặt, Lâm Bảo Chi khóc lóc quay về nhà mẹ đẻ, thật sự không có cách nào nữa, bà ngoại Lâm cũng không thể đứng trơ mắt nhìn con gái bị khó xử giữa hai người cháu ngoại gái được.