Dư Kiến Kỳ đứng yên tại chỗ hồi lâu, lại cảm thấy trên biên bản thẩm vấn ghi lại là một người khác, không phải là đứa con gái ngoan ngoãn của ông.
“Tại sao lại như vậy?”
Công an an ủi ông: “Mấy chuyện thế này có thể lớn cũng có thể nhỏ, ông tốt nhất là khuyên bảo con gái ông thành thật mà khai ra chân tướng sự việc đi.”
Dư Kiến Kỳ ngơ ngác gật đầu, trên thực tế lại bó tay không có biện pháp nào với cục diện trước mắt, yêu cầu những người kia đừng truy cứu chân tướng nữa sao? Hình như là không có tư cách để nói như vậy, nhưng mà, ông cũng không thể trơ mắt nhìn Dư Lộ ngồi tù được mà đúng không?
Ông đi ra từ phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Dư Lộ lo sợ bất an đi về phía Hứa Chấn Uyên.
Hứa Chấn Uyên không nói một lời, Dư Lộ thấp thỏm đi kéo ống tay áo của anh ta: “Chấn Uyên, em thật sự không biết những chuyện này là gì.”
Không ai đáp lại.
“Dư Lộ...”
Nghe thấy một tiếng gọi như thế, Dư Lộ quay đầu lại mới chú ý tới sự tồn tại của Dư Kiến Kỳ, cắn cắn môi rưng rưng nói: “Cha, con thật sự không có làm những chuyện đó, con thật sự không có muốn hại người.”
Dư Kiến Kỳ do dự cực kỳ, đây là lần đầu tiên ông không biết có nên tin tưởng Dư Lộ hay không.
Hứa Chấn Uyên nhắm mắt lại: “Dư Lộ, em có thể nói thật một lần được không, những việc này rốt cuộc có bút tích của em hay không?”
Dư Lộ siết chặt ngón tay: “Chấn Uyên, em, em không có.”
Kế hoạch hoàn mỹ vô khuyết của cô ta tại sao lại đột nhiên mất đi hiệu lực, cô ta có nghĩ thế nào cũng không hiểu Dư Tương làm sao mà biết được kẹo sữa có vấn đề, từ lúc bắt đầu cô ta vẫn luôn chưa từng để lộ ra, còn chuyện kiểm tra dấu vân tay linh tinh, cha mẹ chắc chắn sẽ không để cô ta có tiền án, điều đó cũng sẽ gây ảnh hưởng đến những người khác.
Cho nên, cô ta vẫn không thể thừa nhận.
Dư Tương không khác chút nào so với người được vận mệnh định sẵn kia, chẳng lẽ cô ta đã nhận lầm người rồi? Lạc Hải Đường căn bản là không phải là người nọ chuyển thế, mà là Dư Tương?
Không nên như vậy.
Cái Hứa Chấn Uyên nhìn thấy chính là ánh mắt trốn tránh của Dư Lộ, cùng với sự oán giận thoắt ẩn thoắt hiện kia, anh ta đã không muốn hỏi thêm gì nữa, người vợ tốt trước khi rời nhà biến thành như bây giờ, cứ như thể đột nhiên bị đánh tráo vậy, anh ta không hiểu nổi cũng và không có cách nào để tiếp thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-379.html.]
“Chuyện này anh sẽ không nhúng tay, cứ để cho công an tùy tiện thẩm vấn đi.”
Dù cho anh ta có muốn nhúng tay vào, thì Ninh Miễn, nhà họ Ninh cũng sẽ không cho phép bọn họ hỏi đến.
Dư Kiến Kỳ không chờ được Dư Lộ nói thật, nhưng vẫn phải tiếp tục xử lý mọi chuyện, ông lại đi tìm Dư Tương, nhưng lại phát hiện sau khi ông đi vào phòng khách không bao lâu, Dư Tương và Ninh Miễn đã nắm tay rời đi.
Rơi vào đường cùng, Dư Kiến Kỳ hoảng hốt trở về nhà, thương lượng với Lâm Bảo Chi xem chuyện này nên xử lý như thế nào.
DTV
“Bảo Chi, làm sao bây giờ?”
Lâm Bảo Chi ngồi ở ghế trên, theo bản năng cầm lấy điện thoại liền gọi qua cho Dư Tương, bên kia, Dư Tương đã về đến nhà.
“Mẹ, bây giờ con cũng đang tìm chứng cứ, Dư Lộ muốn hại c.h.ế.t con, nếu không phải con có đề phòng, thì bây giờ người bị hủy hoại thanh danh là con, chuyện này con nhất định phải nhận được một lời giải thích.”
Lâm Bảo Chi nắm ống nghe, đầu óc ong ong hết cả lên, bà cho rằng Dư Lộ nhiều nhất là có chút tâm tư nhỏ mà thôi, tại sao lại nghĩ ra kế sách âm độc như vậy được?
“Bỏ thuốc chính chị gái ruột của mình? Nó muốn làm gì hả?”
Nếu Dư Tương vô ý mà uống vào, xe đạp bị phá hư ở trên đường, nửa đường còn gặp phải kẻ cướp đường, thời điểm thuốc phát huy tác dụng chỉ có người đàn ông xa lạ ở bên cạnh, sẽ phát sinh những chuyện gì bà căn bản không dám tưởng tượng tiếp.
“Còn nữa, Lạc Hải Đường không oán không thù gì với nó, nó vì sao lại gây khó dễ cho Hải Đường?”
Lâm Bảo Chi lẩm bẩm hỏi nhưng không nhận được bất cứ một đáp án nào.
Dư Kiến Kỳ thở dài nói: “Bảo Chi, bây giờ bà phải bình tĩnh, chuyện này tuyệt đối không thể giao cho công an xử lý được, nếu không cuộc đời của Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên sẽ bị hủy hoại, cũng sẽ có ảnh hưởng đến Dư Uy và chúng ta, bà có hiểu hay không?”
Lâm Bảo Chi gầm lên giận dữ: “Tôi không hiểu! Dư Lộ nó vẫn là còn người sao? Nó rốt cuộc muốn biến cái nhà này thành cái gì nữa hả?”
Dạy ra được một đứa con gái tâm địa rắn rết như vậy, bà làm sao có thể ngẩng đầu nhìn mặt người khác được nữa? Nếu không truy cứu lỗi lầm của Dư Lộ, vậy phải làm sao để đối mặt với Dư Tương, Ninh Miễn, Dư Uy và cả Lạc Hải Đường!
“Có thể là, sau khi Dư Tương trở về thành phố, trong lòng nó mất cân bằng đi, lẽ ra Dư Tương cũng sai, không biết cách làm một người chị, sao lại cứ thích nói chuyện kích thích Dư Lộ làm gì?”
Lâm Bảo Chi giơ tay cho Dư Kiến Kỳ một cái tát, tiếng vang thanh thúy quanh quẩn ở trong phòng khách.