"Tôi không biết bên trong có chứa thứ gì, cũng không biết nó sẽ làm mặt lở loét. Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả!"
Nhưng có bằng chứng trong báo cáo kiểm tra cho thấy dư lượng thuốc trong lọ kem dưỡng trắng da của Lạc Hải Đường gần như khớp với dư lượng thuốc trong loại kem chống nắng bị nhiễm đầu tiên.
Lạc Hải Đường không tin đây là sự trùng hợp. Dưới sự ép buộc lẫn dụ dỗ, cuối cùng Lý Song Song cũng thừa nhận cô ta biết một loại thuốc có thể khiến làm da lở loét. Vì không thích nhìn Lạc Hải Đường sống tốt nên cô ta đã đánh tráo lọ kem, muốn khiến mặt của Lạc Hải Đường bị lở loét."
Nhưng dù vậy vẫn chưa có bằng chứng chứng minh Lý Song Song hoặc ai đó khác đang cố ý tìm cách bỏ thuốc lạ vào hãm hại khiến làn da của người sử dụng kem dưỡng trắng da và kem chống nắng của cửa hàng Bách Hóa bị lở loét.
Nhưng Kỳ Thao vẫn quyết định báo cảnh sát ngay lập tức. Tổ trưởng Trương Phi cũng không chịu thua kém. Chuyện này sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của nhà máy nên tất nhiên anh ta phải trợ giúp để kẻ xấu bị trừng trị rồi. Lỡ may là do đối thủ cạnh tranh làm ra thì sao.
Lúc này, dưới sự bày mưu tính kế của Dư Tương, cuối cùng Ninh Miễn cũng liên lạc với Hứa Chấn Uyên.
"Hai ngày trước phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu chúng tôi không liên lạc thì có phải anh sẽ cho rằng chẳng có chuyện gì xảy ra không?"
Hai người là anh em đồng hao, vì lần lượt cưới chị em nhà họ Dư mà trở thành người thân. Ninh Miễn nói với em rể như vậy cũng không phải khách khí quả, chẳng qua chỉ là tức giận mà thôi.
Hứa Chấn Uyên im lặng đáp lại: "Anh muốn nói cái gì?"
"Tôi vừa tới cục cảnh sát để hỏi thăm tiến độ thẩm vấn. Lần này gọi điện cho anh là để giúp các đồng chí cảnh sát thông báo cho vợ chồng son hai người tới cục cảnh sát một chuyến. Chuyện tên côn đồ chặn đường cướp của trước kia có liên quan đến cô ta."
"Được."
Hứa Chấn Uyên cúp điện thoại rồi quay vào thì thấy Dư Lộ ngồi trên sô pha không hề nhúc nhích, đang cẩn thận quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt anh ta. Từ sau khi trở về đêm đó, Hứa Chấn Uyên luôn mang biểu cảm này, không hề có chút cảm xúc d.a.o động nào, càng không có chút tình cảm nào. Bọn họ vừa cưới nhau không lâu mà bây giờ còn không bằng hai vợ chồng đã kết hôn nhiều năm vừa nhìn mặt đã ghét nhau nữa.
Đêm đó sau khi trở về, Dư Lộ không nhịn được cơn phát tác của thuốc nên vẫn luôn quấn lấy Hứa Chấn Uyên. Cuối cùng thì anh ta cũng không để cô ta phải khó khăn gì, khẩn cấp giải thuốc cho cô ta nhưng lại không hề nói một lời, cũng không trở lại đơn vị mà vẫn ở trong nhà, lẳng lặng như chờ đợi cái gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-375.html.]
Trên thực tế thì Dư Lộ cũng không phải sợ hãi gì. Cho dù cô ta có ngấm ngầm đặt bẫy Dư Tương thì bọn họ cũng không có chứng cứ nào chứng minh.
DTV
Tất cả mọi thứ đều đã có người thế tội thay cho cô ta rồi. Nhiệm vụ chính quan trọng nhất trước mắt của cô ta chính là làm cho Hứa Chấn Uyên tin tưởng mình, tin rằng cô ta vẫn là Dư Lộ của trước kia.
Hứa Chấn Uyên rất thích cô ta, bọn họ đã kết hôn trở thành vợ chồng của nhau. Hẳn là Hứa Chấn Uyên sẽ không so đo với cô ta đâu nhỉ?
Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cuối cùng thì Dư Lộ cũng dám mở miệng: "Chấn Uyên, ai tìm anh có chuyện gì hả?"
Nhà bọn họ không có điện thoại. Khi có cuộc gọi tới, người dưới buồng điện thoại sẽ tới bảo có người tìm, Hứa Chấn Uyên phải vội vàng chạy xuống, nghe điện thoại xong lại trở về. Nhà trong viện lộn xộn nên bọn họ vẫn chịu được loại keo kiệt này.
Đáng tiếc, cô ta vẫn không dám thử bán đồ trong không gian, cô ta phải cẩn thận giấu diếm đường lui này, lỡ may có chút gì không tốt khiến cô ta bị phản phệ thì tất cả mọi thứ cô ta đã từng bày mưu đặt kế sẽ tan thành mây khói.
Ánh mắt Hứa Chấn Uyên dừng trên vẻ mặt hơi đăm chiêu của cô ta, trái tim đang cứng đờ cuối cùng cũng nổi lên tâm trạng khác. Anh ta vừa mở miệng đã mỉa mai: "Không phải tìm anh mà là tìm em."
Dư Lộ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, bất an hỏi: "Sao lại tìm em? Có ai tìm em chứ?"
"Đến cục cảnh sát em sẽ biết thôi."
"Cái gì?"
Ngón tay Dư Lộ nhanh chóng siết lại, nhỏ giọng hỏi: "Vì chuyện gì thế? Là ai báo cảnh sát vậy?"
Rõ ràng người đã ăn viên kẹo sữa kia là cô ta. Cô ta mới là người nhận hết tra tấn. Sao Dư Tương lại dám cắn ngược lại cô ta chứ?
Hứa Chấn Uyên tránh không đáp thẳng mà đi vào nhà vệ sinh thay quần áo. Dư Lộ ngồi tại chỗ, bỗng nhiên bắt đầu hoảng hốt. Hai ngày nay Dư Tương không tới tìm cô ta, cô ta cứ nghĩ mọi chuyện đã qua rồi nên đã dồn hết sức thử dỗ dành Hứa Chấn Uyên. Nếu lần này xảy ra chuyện gì thì phải nên làm gì để giải quyết đây?
Dư Lộ cúi đầu sờ bụng mình, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, nghĩ trong lòng rằng nếu bây giờ cô ta có thai thì tốt rồi.