Gương mặt Dư Lộ càng trắng hơn, nắm chặt lấy cánh tay Hứa Chấn Uyên, cầu xin: “Chấn Uyên, chúng ta về nhà được không?”
Hứa Chấn Uyên lạnh lùng nói: “Dư Lộ, anh muốn làm rõ chuyện này là như thế nào.”
Công an nhìn tới nhìn lui, khó hiểu: “Có ai nói cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Dư Tương giơ tay lên, thuật lại tường tận những chuyện vừa rồi, còn lớn gan nói: “Đồng chí công an, tôi nghi ngờ hai người này muốn cướp đồ của tôi. Hai người này có hành vi côn đồ, may là tôi có người giúp đỡ, nhờ đồng chí công an điều tra rõ chân tướng!”
Ninh Miễn nghe vậy thì vẻ mặt càng lúc càng trầm xuống, anh nhìn chằm chằm dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Dư Tương, vẻ mặt anh rất phức tạp.
DTV
Công an đã nghe hiểu mọi chuyện, không dám qua loa: “Chung tôi biết hai tên du thủ du thực này, chắc bọn chúng tới từ nơi khác. Đừng lo, chúng tôi sẽ đưa về thẩm vấn, mọi người về đồn lấy lời khai với chúng tôi.”
Nhóm Dư Tương không có ý kiến.
Vẻ mặt Dư Lộ không tốt lắm, sắc mặt ửng hồng, nhưng lý trí vẫn còn ở đó, người ngoài nhìn vào cùng lắm chỉ thấy cô ta hơi bất thường.
“Chấn Uyên, anh đừng đi được không? Em muốn về nhà…”
“Chỉ lấy lời khai thôi, em sợ cái gì?”
Chấn Uyên không thèm quan tâm tới hai tên côn đồ kia, mà chỉ để ý tới viên kẹo sữa mà Dư Tương nhắc tới và những gì đã xảy ra trước đó, anh ta phớt lờ sự ngăn cản của Dư Lộ mà đi tới Cục Công an lấy lời khai. Dư Lộ cũng không thể không đi, vì theo lời của Dư Tương thì cô ta cũng là một trong những người chứng kiến.
Trên đường đi, Hứa Chấn Uyên nhíu mày hỏi: “Viên kẹo sữa kia là sao?”
Dư Tương nghiêm túc kể lại nguồn gốc của viên kẹp, ung dung nói: “Viên kẹo đó là em gái anh đưa cho tôi. Phải nói là tôi không nên nghi ngờ Dư lộ mà nên nghi ngờ em gái anh. Ngày mai tôi sẽ tìm người kiểm tra xem trong kẹo có cái gì. Dù là em gái anh hay là Dư Lộ thì vẫn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.”
Cô đang ám chỉ rằng mình có thù với Dư Lộ nên mới xem Dư Lộ là đối tượng nghi ngờ trước đầu tiên. Nếu Dư Lộ muốn thoái thác trách nhiệm thì cứ nói ra.
Nhưng một người là vợ, một người là em gái, Hứa Chấn Uyên bảo vệ bên nào cũng không đúng.
Nếu Dư Lộ dám đẩy trách nhiệm cho Hứa Trân Trân, như vậy trừ khi Hứa Chấn Uyên đối đầu với người nhà thì chắc chắn giữa hai vợ chồng họ sẽ xảy ra tranh cãi.
Huống chi Hứa Trân Trân chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười hai tuổi, làm sao có thể làm ra loại thuốc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-366.html.]
Lúc này, vẻ mặt u ám của Ninh Miễn đã có thể tạo mưa luôn rồi.
Sau khi tới Cục Công an, mọi người tự viết lời khai, thật tình cờ gặp được Dư Uy đi suốt đêm tới đơn vị của anh em để kiểm tra hồ sơ vụ án quan trọng. Khi biết có tên côn đồ định bắt nạt em gái mình, anh ta suýt thì đã đánh chúng một trận.
“Anh, bình tĩnh đi, em có việc này cần anh giúp này.”
“Việc gì vậy?”
Dư Tương đã dùng d.a.o cắt viên kẹo sữa đã bẩn và một viên khác còn mới nguyên ra làm đôi. Cô đưa một nửa cho công an, một nửa thì tự giữ lại.
“Anh nhìn đi, đây là bằng chứng, em muốn điều tra một việc. Có người muốn đầu độc em, nhưng em không yên tâm giao hết ra nên chỉ đưa một nửa. Đến lúc truy cứu trách nhiệm, anh phải làm chứng cho em, vậy thì em mới không bị hãm hại.”
Đương nhiên, cô không nói như vậy trước mặt công an.
Dù nhà họ Ninh sẽ theo theo vụ án tới cùng, nhưng sợ nhà họ Dư lại có một người cha luôn bao che cho con, Dư Tương sợ sẽ việc ngoài ý muốn.
Tuy Dư Uy không hiểu lắm, nhưng chắc chắn em gái sẽ không lừa anh, anh lập tức gật đầu nói: “Được.”
Dư Lộ đang thấy lo lắng, cố gắng duy trì sự tỉnh táo để ghi lời khai nên đã không còn tâm trí mà nghe ngóng người xung quanh nói gì, sau khi nộp giấy thì lôi kéo Hứa Chấn Uyên rời đi.
Dư Tương nhìn dáng vẻ của cô, nhắc nhở thân thiện: “Dư Uy, em cảm thấy tối nay anh nên đưa Hứa Trân Trân tới chỗ mẹ em.”
Dư Uy nửa hiểu nửa không, thấy Hứa Chấn Uyên không phản đối thì vui vẻ đồng ý.
“Em gái này, đi cùng anh tới nhà thím đi?”
Hứa Trân Trân chờ Hứa Chấn Uyên gật đầu rồi mới cẩn thận ngồi lên xe đạp của Dư Uy.
Trời cũng đã tối, có nhiều việc phải chờ tới ngày mai mới xử lý được, Hứa Chấn Uyên đang định đưa Dư Lộ đi trước thì bị Dư Tương gọi lại, cô nở nụ cười như có như không.
“Huấn luyện viên, thứ cho tôi được nhắc nhở, nếu không phải tôi đề phòng từ trước thì tôi đã ở tình trạng giống với Dư Lộ bây giờ rồi. Vợ của anh là người như thế nào, anh phải nghĩ cho rõ ràng, đừng có cưới về một thứ không biết là gì rồi xem như là báu vật.”
Hứa Chấn Uyên không nói gì, nắm chặt cổ tay Dư Lộ rồi kéo đi.