Dư Tương ngạc nhiên phát hiện ra cô cư nhiên có thể đọc được tâm tình của Ninh Miễn.
“Anh bóc nhưng không ăn?”
Ninh Miễn rầu rĩ trả lời: “Anh không thích ăn lựu.”
Dư Tương không khách khí cầm lấy phần lựu anh đã bóc xong, hơn nữa còn đưa nửa phần của mình vào trong tay anh, với danh nghĩa là để cho anh rèn luyện sự nhạy cảm của tay phải.
Một hạt lựu chua chua ngọt ngọt đi vào trong bụng Dư Tương.
Trong mắt Ninh Miễn dần dần hiện lên ý cười, chậm rãi nói: “Ăn lựu của anh thì chính là người của anh.”
“Hả? Đây là hiệp ước không bình đẳng, em không đồng ý.”
“Anh mặc kệ.”
Dư Tương hừ lạnh, rửa tay rồi nằm xuống sô pha nghỉ ngơi, Ninh Miễn thấy bộ dáng lười nhác của cô thì không nói một lời, đứng dậy đi vào phòng bếp làm cơm chiều, cho đến khi cô cắn rứt lương tâm, đến phòng bếp hỗ trợ.
Đậu hũ trộn hành lá, rau cải thái nhỏ xào, còn có thịt heo xé sốt Bắc Kinh, đều là những món ăn phù hợp với khẩu vị của hai người.
Thời gian ăn cơm rảnh rỗi tán gẫu, Dư Tương nói về chuyện đã xảy ra gần đây.
“Em luôn cảm thấy rằng chuyện này là nhằm vào em…”
Xem như gián tiếp chứng minh, cô và Kỳ Thao tình cờ gặp mặt chứ thật sự không phải cố ý, vô cùng trong sạch.
Ninh Miễn đã xua tan được sự ngượng ngùng khi cô hỏi câu đầu tiên lúc về đến nhà, sở dĩ biểu hiện ra ngoài chính là vì muốn nghe cô nói một lời tốt đẹp, lúc này cảm thấy vô cùng hài lòng, cũng tự hỏi theo.
“Nhưng chuyện hiện tại phát sinh không tổn hại gì đến em, cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới Tân Hoa Hán, mục đích của người đằng sau có thể là gì chứ?”
Một ý nghĩ khác lại hiện lên trong đầu anh, vốn dĩ Dư Tương không thường xuyên đến cửa hàng bách hóa, bây giờ vì giải quyết chuyện này nên phải thường xuyên giao tiếp với Kỳ Thao.
Dư Tương cũng không nghĩ ra: “Cho nên em đang chờ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì để dụ em ra.”
DTV
Nếu không phải có Trường Phong tìm ra phương pháp phối thuốc, có thể giải quyết đúng lúc vết sưng đỏ trên mặt của khách hàng, nhưng ảnh hưởng đối với Tân Hoa Hán cũng có hạn.
Ninh Miễn nhíu mày: “Thời điểm em đi xử lý những việc này thì cứ nói với anh một tiếng.”
Dư Tương chống cằm: “Được rồi.”
Có nhiều người giúp đỡ đương nhiên là chuyện tốt, bên này cô càng có lợi thế, Dư Lộ càng khó khăn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-357.html.]
Sau khi dọn dẹp bát đĩa xong, hai người theo thói quen ra bên ngoài tản bộ, Quyển Quyển sinh sống ở đây được một thời gian thì bị đuổi về nhà cũ, trong lúc đó hai người bọn họ thấy thiếu hòa giải này thì càng được hơn.
“Ra ngoài tản bộ à?”
“Vâng, dì mua đồ ăn ạ?”
“Đúng vậy, ngoài cửa còn có người bán dưa hấu đấy, các cháu đi xem đi, nếu không mua sẽ không có.”
“Vâng.”
Dì cười trêu ghẹo: “Vợ chồng son các cháu cũng thật ân ái.”
Lời này không có cách nào trả lời, Ninh Miễn cố tình chờ mong nhìn về phía Dư Tương, cô làm mặt quỷ lừa gạt, Ninh Miễn cũng chỉ có thể cho rằng không có việc này.
Gần đình viện quả thật có người bán dưa hấu, là nông dân ở nông thôn tự trồng, nhà lại luyến tiếc không ăn, mang đến trong thành bán, chất lượng cũng không tồi, nhưng cả hai người bọn họ đều không giỏi chọn dưa hấu.
Dư Tương chỉ biết thói quen mua hàng cần phải kiểm tra, lại không biết phân biệt tốt xấu, đẩy cho Ninh Miễn chọn.
“Em tin tưởng anh.”
Ninh Miễn mười phần tự tin, nghe thấy thanh âm thanh thúy liền ôm lên đặt sang bên cạnh, chuẩn bị mua
Người bán dưa hấu cực lực đề cử: “Giống dưa hấu của nhà chúng tôi tốt, năm nay sẽ sớm được mùa, đây là mẻ mới hái, anh có thể đem về hơn mười tháng rưỡi cũng không hỏng, vị chị dâu này, chị xem dưa hấu đi!”
“Bán thế nào? Đã chín chưa?”
“Dưa hấu này của tôi chắc chắn chín rồi!”
Dư Tương nghe giọng nói quen tai, ngẩng đầu nhìn thấy là mẹ của Kỳ Thao, trông bà gầy đi rất nhiều, người cũng không có tinh thần, nếu đã gặp thì đương nhiên sẽ tiếp đón: “Bác gái, bác mua dưa hấu đi ạ.”
“Ừ.”
Ninh Miễn cũng nhìn về phía người tới, tự nhiên không bỏ sót Kỳ Thao đứng phía sau mẹ Kỳ, hai bên đều khách khí gật đầu.
Mẹ Kỳ không rõ lắm, để Kỳ Thao đến chọn dưa hấu, Kỳ Thao có vẻ là tay lão luyện, tùy tiện gõ gõ vào dưa hấu Ninh Miễn mua trước đó, lại cầm một quả dưa khác vỗ vỗ, mười phần tin tưởng nói: “Mẹ, chúng ta mua quả này nhé?”
“Được, hai người chúng ta ăn, mua một quả là ổn rồi.”
Kỳ Thao không đồng ý nói: “Mẹ không thích ăn dưa hấu, trước kia cũng không ăn nhiều, mua hai quả đi, mấy ngày nữa sẽ không dễ mua đâu.”
Đại ca bán dưa vội vàng phụ họa.