Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 356








Kỳ Thao vẫn luôn để ý đến biểu cảm trên mặt cô. Thấy cô nhíu mày, anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y hỏi thành tiếng: "Em nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì, em đang sợ người sử dụng kem bảo vệ da xảy ra chuyện thôi."

Bây giờ việc tìm kiếm người đã mua kem bảo vệ da như tìm kim dưới đáy bể vậy. Trừ khi có người không màng đến danh tiếng của sản phẩm mà nói thẳng sản phẩm có vấn đề, yêu cầu trả lại tiền cho khách đã mua. Nhà máy dũng cảm chịu trách nhiệm nhất định sẽ làm khách hàng có thiện cảm. Nếu hiệu quả quan hệ công chúng tốt có khi còn có thể nâng cao lòng tin của thương hiệu nữa.

Nhưng đề nghị này lại bị tổ trưởng Trương Phi của nhà máy phản đối. Khách hàng tìm tới cửa đòi chịu trách nhiệm, bọn họ bằng lòng hòa giải, nhưng chủ động thừa nhận sản phẩm có vấn đề thì thật sự anh ta mới nghe thấy lần đầu. Ai lại muốn từ bỏ ích lợi đã tới tay chứ!

Kỳ Thao quan sát tình hình giao thông phía trước rồi nói nhỏ: "Cấp trên của bọn anh cũng không đồng ý."

Dư Tương sửng sốt: "Cái gì cơ?"

"Vốn dĩ anh muốn đăng báo hoặc thông qua radio để tìm kiếm những vị khách đã mua kem bảo vệ da, lý do là quản lý cửa hàng Bách Hóa không tốt. Nhưng cấp trên không đồng ý. Mặc dù bọn anh cũng không điều tra được ra rốt cuộc nguyên nhân là gì, nhưng thứ mà anh và em muốn lại giống nhau. Đó là không thể để mất khách trong tương lai được."

Kỳ Thao nói như đinh đóng cột, ánh mắt kiên định.

Dư Tương không nhịn được phải tán thưởng: "Tương lai nhất định anh sẽ còn có thể bước lên cao hơn nữa, đưa cửa hàng Bách Hóa lên một tầm cao mới."

Kỳ Thao phì cười, trong lòng lại nhớ tới một chuyện. Hình như từ sau khi cha qua đời, đây là lần đầu tiên anh ta có thể cười một cách thoải mái đến vậy.

"Anh cũng nghĩ vậy đó."

Anh ta không hề che giấu tham vọng của bản thân.

Dư Tương cảm thấy Kỳ Thao là người sinh ra để làm công việc này. Lúc đi tới khúc cua, trong lòng cô bỗng nảy ra một ý tưởng. Cô thốt lên: "Chúng ta có thể đổi một cách khác!"

Cửa hàng Bách Hóa và nhà máy Tân Hoa không phải của bọn họ, mà bọn họ cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của cấp trên, thế nhưng bọn họ có thể khéo léo hơn một chút!

Kỳ Thao cực kỳ hưng phấn nhìn sang: "Cách gì?"

"Nếu cấp trên không cho phép đưa vấn đề ra ánh sáng thì cửa hàng Bách Hóa sẽ kết hợp với nhà máy mở một hoạt động. Những vị khách đã mua kem bảo vệ da và kem dưỡng trắng da trước đây mới có tư cách dùng thử. Bọn họ có thể mang những sản phẩm họ đã mua trước đó đến cửa hàng bách hóa để đổi lấy sản phẩm dùng thử!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-356.html.]

Ngăn cản khách hàng dùng thử sản phẩm mới dù sao cũng hơn chờ đến khi khách sử dụng sản phẩm xong xuất hiện tình trạng lở loét rồi bọn họ lại phải đi cầu xin ông này bà kia bồi thường trả giá đúng không?

Trong mắt Kỳ Thao lộ ra vẻ tán thưởng: "Anh cảm thấy rất có khả năng đấy. Tổ trưởng Trương là người chịu trách nhiệm. Có anh ta cùng giải quyết thì cửa hàng Bách Hóa cũng có lợi, dẫn dắt cho mọi người tới chỗ này mua đồ."

Cuối cùng Dư Tương cũng thở phào nhẹ nhõm: "Về nhà em sẽ gọi điện thoại cho anh ta ngay. Sau khi xảy ra chuyện này chúng em cứ luôn nghĩ đến tình huống xấu nhất mà quên chuyển hướng."

"Được."

Hai người càng nói càng vui vẻ, lần lượt trao đổi với nhau mấy ý kiến làm sao để ngăn cản khách hàng mạo danh dùng thử sản phẩm trong khoảng thời gian này, sau đó kế hoạch được lập nên càng chu đáo và chặt chẽ hơn. Hai người bàn bạc mãi đến khi tới trước cửa nhà.

Dư Tương ngước mắt nhìn thoáng qua lại vừa lúc nhìn thấy Ninh Miễn xách giỏ đồ ăn trở về. Có vẻ như anh cũng nhìn thấy hai người họ nên ánh mắt không vui lắm.

Hả? Sao cứ về cùng Kỳ Thao là xác suất đụng phải anh cao vậy nhỉ? Hình như mặt anh còn hơi u ám nữa chứ.

DTV



Về đến nhà.

“Sao mặt anh lại đen như vậy?”

Ninh Miễn buông giỏ đồ ăn xuống, lấy rau xanh, quả lựu, quả hồng từ bên trong ra, cố ý không để tâm đến câu hỏi của Dư Tương.

Dư Tương không đợi câu trả lời, giật lấy một quả lựu trong tay anh, bĩu môi đi rửa quả lựu dưới vòi nước, lấy d.a.o gọt hoa quả rạch theo dấu vết sinh trưởng của quả lựu, nửa phút sau đi đến trước mặt Ninh Miễn, đưa cho anh một nửa.

“Có ăn không?”

Ninh Miễn nhìn chằm chằm bộ dáng dù bận vẫn ung dung của cô, âm thầm thở dài: “Anh không đen lắm đâu.”

Sau đó nhận lấy quả lựu, từ từ bóc ra, những hạt lựu rơi xuống bàn, nhưng anh cũng không ăn.

Dư Tương chọc chọc chỗ băng bột trên tay phải đã bị anh dỡ xuống: “Chà, chỗ này trên tay anh quả thật rất trắng đấy.”

Nhưng sắc mặt vừa rồi và biểu tình khi nhìn thấy vợ mình và người đàn ông khác có chuyện không thể nói ra thì sao? Hoài nghi cô, lại không hỏi, vừa rồi có chút buồn, lúc này cũng không tức giận lắm.