Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 340




Kỳ Thao định thần, nhẹ giọng hỏi: “Dư Tương, gần đây cha anh giục anh tìm đối tượng, em nói xem giờ anh có nên tìm người làm kết hôn giả để ông ấy vui lòng không, thế nào?”

Dư Tương sửng sốt: “Hả, như vậy không ổn lắm đâu?”

Sao lại thích kết hôn giả chứ? Trông Kỳ Thao không giống một người thích pha trò lắm?

Kỳ Thao lập tức cười, tự giễu: “Anh thuận miệng nên nói thôi, không phải em phải về nhà sao? Mau đi đi.”

“Vâng, vậy đại ca Kỳ Thao bảo trọng.”

“Ừ.”

Dư Tương lên xe rời đi, Kỳ Thao nhìn chằm chằm bóng dáng cô đi xa, vẻ mặt phức tạp, càng ngày càng bất lực, anh ta lập tức đi vào trong bệnh viện mà vẫn chưa biết Khâu Lâm và Ninh Miễn vừa ra khỏi bệnh viện.

Ninh Miễn vô thức nhìn qua đường cái, hình bóng dần biến mất cách đó không xa là người rất quen thuộc với anh.

Vừa rồi…

“Anh Miễn, nhìn cái gì đó? Không yên tâm về chị dâu à?”

Ninh Miễn thu lại suy nghĩ, cười nói: “Thì cũng có một chút.”

Khâu Lâm kinh ngạc không thôi, cậu ta không ngờ Ninh Miễn sẽ thật sự thừa nhận, một chút do dự cũng không có, xem ra là thực sự thích cô vợ mới này rồi?



Dư Tương về nhà làm xong bài tập thì đi rửa mặt, vội nhìn đồng hồ thì đã gần 9 giờ, cô vừa định nằm lên giường thì dưới lầu truyền đến một tiếng vang, là Ninh Miễn trở về.

Nhanh chóng lên lầu.

Dư Tương lăn trên giường một cái, đúng lúc Ninh Miễn đứng ở cửa nhìn thấy, còn có hai chân thon dài trắng nõn của cô dưới làn váy dài, ánh mắt anh lóe lên, ho khan một tiếng để chứng tỏ sự có mặt của mình.

“Sao giờ anh mới về?”

Ninh Miễn mỉm cười: “Chờ anh hả?”

“Đúng vậy, chờ tắm cho anh.”

Ninh Miễn cũng không cảm thấy thất vọng, cầm bộ đồ tắm, trịnh trọng hứa hẹn: “Đến mùa đông, ngày nào cũng bưng nước rửa chân cho em, thế nào?”

“Bưng trong bao lâu?”

DTV

“Tùy em, càng lâu càng tốt.”

Dư Tương mắc kẹt, nhíu nhíu cái mũi với anh, tuy cuộc mua bán rất có lời, nhưng nhà bán rất khôn khéo, rõ ràng là muốn hứa hẹn, nhưng cô cố tình không cho hứa hẹn.

“Anh thực hiện điều này trước mùa đông cho em đi.”

“Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-340.html.]

Rửa mặt xong, trên người hai người đều mang mùi hương giống nhau, gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ, tự nhiên dưới đèn có một con muỗi bay qua, thể chất Dư Tương lại thu hút muỗi, năm nay gió mạnh nên cô cố tình mua gói thuốc xua muỗi nhưng hiệu quả lại không cao lắm, con muỗi này chính là cá lọt lưới.

"Anh nói xem nó sẽ cắn ai?”

Ninh Miễn nhìn chằm chằm con muỗi trong chốc lát, nhanh chóng nâng tay trái bắt lấy nó: “Đây.”

Còn chưa hút m.á.u đã bỏ mình rồi.

“Đẹp thật!”

Trước đây họ không quá ấu trĩ như vậy.

Ninh Miễn lại cảm thấy rất vui vẻ, rửa sạch tay rồi ngồi lại trên giường, do dự không nói gì, là Dư Tương thử thách lòng can đảm của anh và cha vợ, nhưng anh không xác định được Dư Tương có cảm thấy anh làm hơi quá không.

Quyết định không nói thật lúc chạng vạng.

Nhưng khi liên hoan ở nhà Khâu Lâm, cậu ta đã dạy anh rất nhiều điều khi ở chung với vợ, rõ ràng là Khâu Lâm nói có thể tùy hứng rải một vài lời nói dối thiện ý với người yêu, giờ anh làm theo cách trái ngược lại.

“Em nói xem sau này có phải cha không để ý tới anh nữa không?”

Anh càng muốn biết Dư Tương có cùng một phe với Dư Kiến Kỳ hay không, vẻ mặt vô cùng vô tội.

Dư Tương phân biệt một hồi lâu mới xác định được anh thật sự lo lắng, không hiểu sao lại nảy một suy nghĩ, nếu Dư Kiến Kỳ biết anh giả nai như vậy, có phải tức c.h.ế.t đi được không?

Tuy nhiên, nếu Dư Kiến Kỳ thật sự tới phàn nàn, Dư Tương sẽ học theo thái độ ba phải của anh.

“Yên tâm đi, chắc là ông ấy sẽ không nói cho người khác biết chuyện anh giận ông ấy đâu, nói ra thì mặt ông ấy cũng không đáng tin, mẹ em cũng sẽ không biết đâu.”

Ninh Miễn thoáng yên tâm, bắt đầu nhìn chằm chằm cô.

Dư Tương sờ cằm: “Em không sao cả, em coi như không biết chuyện này, nhưng mà nói ra thì rất vừa ý em, em cũng rất bất ngờ.”

Với sự gia giáo của Ninh Miễn, đoán chừng rất khó làm ra chuyện bất kính với người lớn, vì cô, anh thật sự có thể trả bất cứ giá nào, lỡ đâu Dư Kiến Kỳ thật sự tìm ông Ninh để phàn nàn, đoán chắc ông Ninh và cha chồng Ninh Bồi Triều sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm cho xem.

Lúc này Ninh Miễn mới buông lỏng khuôn mày ra, nhỏ nhẹ nói: “Anh thực sự không thích dáng vẻ kia của cha.”

Có vẻ như ông ấy rất không hài lòng với Dư Tương, nhưng rõ ràng Dư Tương không làm sai chuyện gì cả.

Dư Tương cười: “Đừng nói ông ấy nữa, em cũng không thể trở lại hơn hai mươi năm trước nói đừng sinh em ra được, đúng rồi, hôm nay lúc ra khỏi bệnh viện em có gặp Kỳ Thao, đàn ông các anh đều nghĩ như nhau, anh ấy cũng muốn kết hôn giả để cha mình an tâm, có phải rất kỳ lạ không?”

Ý tưởng này đã đi trước xu hướng ít nhất được hai mươi năm rồi.

Đáy mắt Ninh Miễn chợt lóe lên ánh sáng, từ tốn hỏi: “Em cho rằng thế nào? Không nói đến chuyện của chúng ta, chỉ mỗi ý tưởng này của Kỳ Thao thôi ấy?”

Dư Tương do dự nói: “Có hơi vô trách nhiệm?”

Thời buổi này thanh danh rất quan trọng, không đúng đắn là làm xáo trộn mối quan hệ nam nữ, ly hôn thì càng hiếm hơn, ý tưởng này của Kỳ Thao xác thật là làm người khác kinh ngạc.

“Hình như lúc ấy anh ấy hỏi ý kiến em, em còn giật mình, còn tưởng anh ấy biết cái gì rồi chứ, làm như em có nhiều kinh nghiệm lắm ý…”