Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 339




Ngay từ đầu, Ninh Miễn không muốn thẳng thắn như vậy, nhưng anh không hiểu sao anh không nén được cơn lửa giận trong lòng, Dư Kiến Kỳ không có tư cách gì dạy dỗ Dư Tương, quá bất công, nếu Dư Tương đã xuất giá, vậy thì có anh che chở, anh tình nguyện vứt bỏ một lần tôn trọng lễ phép với người lớn.

Trong ánh mắt Dư Kiến Kỳ nhanh chóng phát ra lửa: “Dư Tương, Dư Tương để con đối xử với cha như vậy sao?”

Ông là cha vợ đấy!

Đáy mắt Ninh Miễn hiện lên một ý cười: “Cha, con là con, Dư Tương là Dư Tương.”

Nếu Dư Tương vì tức giận mà bắt anh phải tôn trọng cha vợ, Ninh Miễn nhất định sẽ nhận lỗi, nhưng Dư Kiến Kỳ sẽ phàn nàn sao? Sao mà ông ấy mở miệng ra nói gì được?

Đúng vào lúc này, Dư Tương mở cửa từ trong phòng bệnh ra, thăm dò gọi người: “Ninh Miễn, mọi người nói gì vậy? Mẹ kêu anh vào ngồi, bên ngoài nóng quá.”

“Được, cha, đi vào thôi?”

Ninh Miễn khôi phục lại sự ôn hòa lễ phép vốn có.

Dư Kiến Kỳ banh mặt ra đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, khoảng thời gian đó ông đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều nhất chính là hối hận vì lẽ ra không nên đồng ý hôn sự Dư Tương và Ninh Miễn, địa vị nhà họ Ninh cao nên Ninh Miễn cũng tự cho mình rất cao, căn bản không để người lớn vào mắt.

Nhưng Dư Kiến Kỳ nhớ tới lời Ninh Miễn nói, không quá tin Dư Lộ sẽ châm ngòi chia rẽ, ngày thường nó rất ngoan ngoãn mà…

Bên trong cánh cửa, Lâm Bảo Chi lại rất vui, nằm viện mấy ngày qua một ngày ba bữa cơm đều là bảo mẫu nhà họ Ninh lo, chỉ cần Ninh Miễn rảnh là tới bệnh viện, không để bảo mẫu đưa cơm, con rể hiếu thuận như vậy hoàn toàn là do coi trọng con gái bà, trong thâm tâm Lâm Bảo Chi cảm thấy người mà Dư Tương tự chọn thực sự không tồi!

“Giờ cha con đã về, hôm sau là mẹ có thể xuất viện, con không cần đến đưa cơm nữa, cha con ở nhà cũng có thể nấu cơm được, để con chạy ngược xuôi phiền lắm.”

Ninh Miễn ân cần nói: “Mẹ, không có phiền đâu, Dư Tương đi học không có thời gian lại đây nên con đưa thay cô ấy thôi.”

Lâm Bảo Chi cười đến không khép miệng được: “Mẹ biết hai người các con rất hiếu thuận mà.”

Sau Dư Kiến Kỳ tiến vào và nghe được lời này, quả thực hơi nghi ngờ người nói những lời đó với ông có phải là Ninh Miễn hay không, nhưng ba người trò chuyện trời nam biển bắc, ông đứng bên cạnh không nói một lời, chỉ có thể thành thật lắng nghe.

Lâm Bảo Chi cơm nước xong, thời gian không còn sớm nên Dư Tương và Ninh Miễn định đi về.

Mới ra khỏi phòng bệnh, Ninh Miễn gặp một người bạn cùng trường tên là Khâu Lâm, mày rậm mắt to mặc áo blouse trắng của bác sĩ, quan hệ của Ninh Miễn và cậu ta ở trường không tồi, tốt nghiệp xong thì lâu rồi chưa gặp lại.

“Đây là chị dâu sao?”

Dư Tương gật đầu, bắt tay với người nọ.

Khâu Lâm nhìn qua nhìn lại: “Đúng rồi, đợi chờ lát nữa em tan tầm, chị dâu đi cùng đi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-339.html.]

Ninh Miễn chờ Dư Tương trả lời.

Phản ứng đầu tiên của Dư Tương là từ chối: “Hôm nay tôi còn bài tập chưa làm xong.”

Cô đã kéo dài lượng lớn bài tập này hai ngày rồi, ngày mai là phải nộp mà còn không kịp vẽ chân dung, nhưng hình như Ninh Miễn có chút ý gì đó.

“Hay là bọn anh cứ đi đi, em về nhà trước nhé?”

Ninh Miễn gật đầu, giao hộp cơm cho cô: “Đi đường cẩn thận.”

DTV

“Vâng.”

Khâu Lâm cười hì hì bảo đảm: “Chị dâu yên tâm, em sẽ chăm sóc anh Miễn cho.”

Ninh Miễn ở bên cạnh chỉ cười không nói gì, mong chờ nhìn về phía Dư Tương.

Ban đầu Dư Tương không động đậy, rất nhanh cô nhớ ra ở những cặp vợ chồng bình thường, đàng trai ra ngoài gặp gỡ thì người vợ sẽ dặn dò vài câu, giọng điệu cô đắn đo, cười khanh khách nói: “Vậy nhé, cánh tay anh ấy còn chưa lành đâu, đừng cho anh ấy uống rượu nhé.”

Ninh Miễn cười tươi hơn nữa.

Khâu Lâm đi giao ca, Ninh Miễn chờ cậu ta ở hành lang, Dư Tương đi đến bãi xe bệnh viện đẩy xe đạp mình ra ngoài, hộp cơm treo ở tay lái lắc lư qua lại, tâm trạng cô không tồi, nếu không phải nửa đường gặp phải Khâu Lâm, cô còn muốn hỏi Ninh Miễn và Dư Kiến Kỳ nói gì mà làm mặt ông ấy khó coi đến thế.

Sắc trời không quá tối, hoàng hôn vừa xuống núi, màn đêm còn chưa giáng xuống, chung quanh là sương mù xám xịt bao phủ mênh mông.

Dư Tương tính dắt xe đạp đến ngoài cửa bệnh viện mới leo lên, ngẩng đầu lên thì thấy Kỳ Thao đi tới phía mình nên dừng xe lại chào hỏi.

“Đại ca Kỳ Thao.”

Khoảng thời gian năm ngày ngắn ngủn mà Lâm Bảo Chi sắp xuất viện, tâm trạng bọn họ khá thảnh thơi, mà bằng mắt thường có thể thấy được Kỳ Thao khá suy sụp tinh thần, người gầy đi rất nhiều rồi.

Kỳ Thao ngước mắt nhìn thấy cô thì khóe miệng kéo ra nụ cười: “Về à?”

“Đúng vậy, bác trai gần đây thế nào rồi?”

Kỳ Thao cười cười: “Cũng vậy à.”

Người bệnh ung thư giai đoạn cuối chỉ biết yếu đi từng ngày, người thân cũng không đành lòng tới thăm nhiều.

Dư Tương cũng không tiện hỏi nhiều, tính hàn huyên qua loa rồi lái xe về nhà, nhưng Kỳ Thao đứng ở trước mặt không nhúc nhích, biểu cảm sững sờ.