Dư Tương như nhớ tới cái gì, nhỏ giọng dặn dò: "Còn chưa gặp người đâu, anh đừng nghiêm túc như vậy, người ta sẽ cảm thấy áp lực càng lớn, biểu hiện thoải mái một chút đi."
Khi cô bị bệnh nằm viện, không thích nhất chính là người thăm bệnh nhìn thấy cô thì than thở, giống như cô sắp c.h.ế.t ngay lập tức.
Ninh Miễn hơi giật mình, thuận theo ừ một tiếng: "Được."
Từ trước đến nay cô luôn ân cần, nhưng bây giờ anh nhất thời không phân biệt được, cô là đang lo lắng cho sai lầm giao tiếp của anh, hay là lo lắng cho Kỳ Thao sẽ bị áp lực quá lớn, như vậy rất không có ý nghĩa, nhưng anh chính là nhịn không được.
Gõ cửa phòng bệnh, ba người nhà họ Kỳ đều ở đây, trên mặt hai người già đều không có nụ cười nào, chỉ khi nhìn thấy khách nhân mới nở ra một nụ cười lễ phép.
Mẹ Kỳ rất khách khí: "Đến thì đến, còn mang theo quà làm cái gì."
Cha Kỳ nằm ở trên giường không có tinh thần gì, tinh thần của lão nhân từ khi phát hiện đến khi bị ung thư, thời gian chẩn đoán không đến một tuần, từ thiên đường đến địa ngục, trực tiếp đánh ngã chả Kỳ.
Kỳ Thao lễ phép tiếp nhận đồ đạc trong tay hai người, khách khí nói lời cảm ơn, hôm nay anh ta còn tiều tụy hơn tối hôm qua, dưới mắt là một quầng thâm đen.
Sau khi nói chuyện vài câu, tinh thần của cha Kỳ không tốt, vì vậy bọn họ cũng không thể ở lại lâu nữa, mẹ Kỳ và Kỳ Thao đưa bọn họ ra ngoài.
Mẹ Kỳ áy náy không thôi: "Thật ngại quá, lão Kỳ không được thoải mái, chào hỏi không được chu đáo, các cháu đừng để ở trong lòng."
Dư Tương vội vàng nói: "Bác gái, không có gì đâu ạ, bác giữ gìn sức khỏe, bác trai còn cần bác chăm sóc."
Mẹ Kỳ cười cười, đánh giá hai người trai tài gái sắc, cực kỳ hâm mộ nói: "Hai người thật sự là xứng đôi, Kỳ Thao còn lớn hơn Tiểu Miễn hai tuổi, đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được đối tượng kết hôn, cha nó luôn suy nghĩ tới chuyện này nên ngủ cũng không ngon giấc, Tiểu Dư, nếu cháu quen biết cô gái nào thích hợp thì cứ việc giới thiệu cho hai bác."
Thời gian của chồng không còn nhiều nữa, vì có thể để cho ông ấy yên tâm nhắm mắt, mẹ Kỳ đã không tiếc sức mở rộng vòng bạn bè của Kỳ Thao, hy vọng có thể sẽ có kết quả tốt trước khi chồng bà ra đi.
"Bác gái, cháu sẽ cố gắng hết sức."
Lời khách sáo xã giao vẫn phải nói, nhân tình qua lại chính là như vậy, cho dù Dư Tương chưa bao giờ nghĩ tới việc giúp Kỳ Thao giới thiệu, anh ta trở về thành phố nhiều năm như vậy vẫn chưa lập gia đình, nhất định là có nguyên nhân, cần gì phải đá vào bức tường sắt.
Mẹ Kỳ cũng thuận miệng khách khí, sau khi nói chuyện vui vẻ thì tiễn bọn họ đến cầu thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-335.html.]
Quay đầu lại nhịn không được lải nhải: "Anh nhìn xem người ta xứng đôi như thế nào, rốt cuộc là anh muốn tìm loại cô gái gì, phải có một tiêu chuẩn chứ?"
Kỳ Thao nói đùa: "Không rõ ràng lắm, có thể là muốn tìm cho mẹ một đứa con dâu sinh viên đại học?"
"Vậy tôi và cha anh phải đợi đến khi nào?"
Hai người đùa giỡn trở lại phòng bệnh.
Lúc đó, Dư Tương và Ninh Miễn chuẩn bị trở về phòng bệnh của Lâm Bảo Chi, xã giao là chuyện rất phiền toái, cuối cùng cũng hoàn thành xong một việc, trong lòng Dư Tương cũng cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng, trước khi vào phòng bệnh, Ninh Miễn bỗng nhiên ghé vào bên tai Dư Tương hỏi một câu: "Em vốn muốn tìm đối tượng như thế nào?"
"Hửm?"
"Em cứ từ từ mà suy nghĩ."
Ninh Miễn dường như cũng không sốt ruột, đẩy cửa ra làm con rể hiếu thuận, hỏi Lâm Bảo Chi muốn ăn gì.
"Con gọi điện thoại cho dì Hạnh, bảo bà ấy chuẩn bị rồi gửi tới đây."
DTV
Lâm Bảo Chi liên tục nói: "Không cần phiền phức như vậy, bây giờ mẹ cũng tốt hơn nhiều rồi, ăn gì cũng được."
Ninh Miễn vẫn kiên trì, bảo dì Hạnh hầm sườn, nhìn biểu hiện kia thậm chí còn muốn cùng làm cơm cho mấy người đến thăm bệnh, nhưng Dư Lộ còn chưa đi, Dư Tương toát ra một ý niệm trong đầu theo bản năng, cảm thấy cô ta thật chướng mắt, càng không muốn để cho cô ta ăn cơm của dì Hạnh nấu, hay nói cách khác là ăn cơm cùng Dư Lộ sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.
Cũng may Dư Uy kịp thời ra mặt ngăn cản: "Anh là anh cả ở đây, nhất định phải mời mấy đứa ăn cơm!"
Đúng lúc Lâm Bảo Chi cũng phân phó: "Đúng vậy, để Dư Uy dẫn các con xuống quán, muốn ăn cái gì thì ăn, để cho nó trả tiền, Hải Đường, cháu cũng đi theo đi, cơm nước xong thì để Dư Uy đưa cháu về nhà nghỉ ngơi."
Lạc Hải Đường ngoan ngoãn đồng ý, nhìn qua rất yếu đuối, rất dễ làm cho người ta sinh ra dục vọng muốn bảo hộ, mà trong số những người đàn ông ở đây, cũng chỉ có một mình Dư Uy vì thế mà muốn làm.
Dư Lộ do dự bất an nói: "Nếu không, em vẫn ở lại đây chăm sóc mẹ thì hơn, hai người cứ đi đi."