Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 334




Dư Lộ thỉnh thoảng ho khan một tiếng, lại không bỏ qua ánh mắt dò xét đánh giá của Dư Tương, vẻ mặt cô ta lo lắng, cuối cùng nhịn không được hỏi ra: "Chị, chị nhìn em làm gì vậy?"

Dư Tương cười, thì thầm ở bên tai cô ta: "Tôi thấy cô không muốn bồi giường cho mẹ, cố ý giả bệnh chứ gì? Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi, bình thường cô hiếu thuận tri kỷ như vậy mà."

"Làm sao em có thể làm như vậy, chị, em…"

"Hừ, có phải hay không thì trong lòng cô tự mình biết rõ."

Đáy mắt Dư Lộ ẩn chứa sự không kiên nhẫn, cô ta chỉ là không muốn hầu hạ Lâm Bảo Chi mà thôi, không phải Lâm Bảo Chi cảm thấy Dư Tương tốt hay sao, vậy thì để Dư Tương chăm sóc cho đi, nhà mẹ đẻ như vậy thì không cần cũng được.

Dư Tương nói chuyện không lớn, nhưng trong phòng bệnh không nhiều người, ngoại trừ Lạc Hải Đường giả vờ không nghe thấy, biểu tình của những người còn lại đều không giống nhau.

Lâm Bảo Chi không tỏ ra thất vọng, cũng không chờ mong, vẫn nói chuyện vui vẻ với Lạc Hải Đường, Dư Uy chuyên chú vào cuộc trò chuyện giữa bạn gái và mẹ, cũng không để ý tới.

Ngược lại Ninh Miễn có thể nghe thấy được, nhưng từ trước đến nay, đối với chuyện khiêu khích của Dư Tương, anh đều mặc kệ không hỏi, hôm nay lại xem như là cái gì cũng không nghe thấy.

Dư Lộ cảm thấy không thể ngồi đây mà chờ chết, quay đầu hỏi: "Anh rể, nếu không anh và chị em đi ra ngoài đi dạo một chút, có thể chị ấy đã quá mệt mỏi, còn lại để em chăm sóc mẹ, cảm lạnh cũng chỉ là chuyện nhỏ."

Cô ta điềm đạm đáng thương, thiếu chút nữa trực tiếp nói thẳng Dư Tương sợ phải làm việc vất vả.

Ninh Miễn nâng cổ tay lên nhìn thời gian: "Dư Tương, anh ra ngoài mua một ít quà tặng, chúng ta đi thăm cha của Kỳ Thao, bên ngoài nắng quá, em đừng đi ra ngoài."

Anh cũng không thèm nhìn Dư Lộ, ngược lại lời nói của anh vạn phần săn sóc.

DTV

Đương nhiên Dư Tương cũng sẽ không làm loạn, ngoan ngoãn nói: "Được."

Thuận tiện trợn trắng mắt nhìn Dư Lộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-334.html.]

Dư Lộ hoàn toàn bị xem nhẹ, nắm chặt nắm đấm, cô ta và Ninh Miễn tiếp xúc cũng không nhiều lắm, nhưng ít nhất trước kia Ninh Miễn vẫn duy trì sự lễ phép, lần này lại giống như không nghe thấy cô ta nói chuyện, rõ ràng tính cách của Ninh Miễn không phải như vậy, chẳng lẽ anh còn có thể thích Dư Tương hay sao? Chẳng qua là giả bộ ân ái trước mặt trưởng bối mà thôi.

Sắc mặt Dư Lộ trắng bệch, Ninh Miễn đã ra ngoài rồi, thời tiết tháng sáu ở Yến Thành nóng như lửa đốt, lời nói vừa rồi của anh quả thật là sự quan tâm.

Dư Tương nhướng mày nhìn Dư Lộ liên tục thay đổi sắc mặt, nhịn không được hỏi: "Lại ở trong đầu suy nghĩ cái gì vậy? Đáng tiếc Hứa Chấn Uyên không ở đây, không ai xem cô diễn trò cả, à, Dư Kiến Kỳ cũng không có ở đây."

Trước kia, Dư Uy còn có thể nói chuyện thay cô ta, hiện giờ đã không còn nữa, Dư Uy toàn tâm toàn ý ở trên người Lạc Hải Đường.

Dư Lộ cảm thấy có gì đó không đúng, dựa theo vận mệnh đã định, hiện tại người bị mọi người chán ghét hẳn phải là Dư Tương mới đúng, bây giờ cô ta vẫn chưa bại lộ, cho dù là Hứa Chấn Uyên thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng tại sao Ninh Miễn lại trở nên khác biệt như vậy?

Trong lòng Dư Lộ suy nghĩ hỗn loạn, lời nói ra khỏi miệng nhu nhược, ngây thơ: "Chị, chị đừng như vậy, chúng ta đều là con gái của mẹ, bây giờ vẫn là nên đừng để mẹ tức giận."

Thậm chí cô ta còn có hơi hối hận, không nên làm rõ ràng như vậy khiến cho bọn Lâm Bảo Chi hiểu lầm, thời gian trước bán lúa mì liên tiếp gặp khó khăn đã khiến trong lòng cô ta tràn đầy sự bất an, hiện giờ hẳn là nên lấy lòng cô ta mới đúng.

Dư Tương cười nhạt: "Tùy cô vậy, cô muốn giả bộ thì cứ giả bộ đi."

Cho dù Dư Lộ muốn dùng sự phát triển hiện tại để so sánh với nội dung ban dầu, cũng không có nghĩa là cô ta có thể tìm được đáp án, Dư Tương còn chưa có ý định lật bài ngửa với cô ta, ai biết Dư Lộ còn có chuẩn bị cái gì ở phía sau, bây giờ thuận miệng khiêu khích là muốn thử xem có thể làm rối loạn tâm tình của Dư Lộ hay không, có lẽ có lẽ có thể làm cho cô ta tự loạn trận tuyến.

Không lâu sau, Ninh Miễn từ bên ngoài trở về, mua một đống quà tặng đóng hộp xách trong tay, tay phải anh không thể xách được vật nặng, Dư Tương tiến lên chia sẻ một ít.

Hai người xuất phát đến phòng bệnh của cha Kỳ, một đôi vợ chồng trung niên vừa từ phòng bệnh đi ra, cả hai đều thở dài.

"Bị bệnh gì vậy?"

"Bị ung thư dạ dày, nghe nói không chịu nổi bao lâu."

"Chỉ là, cũng không biết trị bệnh này tốn bao nhiêu tiền."

Hai người không cẩn thận nghe được, liếc nhìn nhau, vẻ mặt của Ninh Miễn rất nặng nề.