Thật ra thì từ sáng hôm qua Ninh Miễn tỏ tình, thời gian hai người bọn họ chậm trễ ở chung cũng là đêm qua, Ninh Miễn không có biểu hiện bất thường gì, giống như người tỏ tình không phải là cô, trong lòng Dư Tương biết rõ, tuyệt đối không phải anh quên, chẳng qua là cho cô thời gian làm quen.
Dư Tương không biết làm sao, chấp nhận là lừa gạt, không chấp nhận, quan hệ của họ với nhau không khác gì vợ chồng bình thường, trừ phi có thể ly hôn ngay bây giờ, không còn liên quan gì đến nhau.
Ninh Miễn giao quyền lựa chọn cho cô, cô chỉ muốn trốn tránh.
Cho nên buổi chiều, khi Dư Uy đi ngang qua bệnh viện tới nói cho Dư Tương biết buổi tối anh ta phải đi nằm vùng suốt đêm không thể thay phiên, Dư Tương còn có chút cao hứng, cô có thể chăm sóc mẹ.
Dư Uy bận rộn với công việc, tới rất vội đi cũng rất mau.
Dư Tương cắn que kem anh ta mua, dự định mặt trời dịu hơn một chút sẽ về nhà lấy chút đồ vệ sinh cá nhân, chuyên tâm chăm sóc Lâm Bảo Chi.
"Không tới chăm cũng không sao, bây giờ mẹ rất ổn, chỉ cần phải cẩn thận chút, tự mẹ cũng làm được."
Dư Tương lắc đầu: "Vậy không được, mẹ, mẹ có muốn ăn kem không?"
Lâm Bảo Chi tức giận dở khóc dở cười: "Biến đi, mẹ ăn không nổi, con bớt đi!"
Dư Tương cười hi hi, sảng khoái ăn xong hai cây kem, cô cũng rất hiếu thảo, Lâm Bảo Chi vẫn có chút không vui, cô biết Lâm Bảo Chi đang nghĩ gì, Dư Lộ chỉ xuất hiện một lần vào sáng hôm qua, hôm nay vẫn chưa thấy đâu, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Đến bốn giờ rưỡi, Dư Tương trở về nhà họ Ninh lấy đồ dùng để tới viện chăm mẹ, Ninh Miễn đang ngồi ở phòng khách đọc sách, nghe cô nói tới bệnh viện, vẻ mặt khó hiểu.
"Hay là, để anh đi cùng em?"
Anh nhớ trong phòng bệnh có hai giường trống, chỉ có một mình Dư Tương ở đó, nếu chăm sóc không được, khó tránh xảy ra vấn đề.
Dư Tương vỗ vỗ vai anh: "Không cần, chắc chắn mẹ sẽ không cho anh đi, bây giờ anh vẫn là người bị thương."
Ninh Miễn khẽ thở dài: "Bây giờ anh không biết vết thương này là chuyện tốt hay xấu nữa."
Nếu không có vết thương này, họ sẽ không thân thiết được như bây giờ, nhưng thời gian hồi phục kéo dài, có rất nhiều chuyện không tiện tự làm.
Dư Tương nghe thấy hơi nhột lỗ tai, có lẽ là giọng nói trầm thấp của anh quá dễ nghe, lần này bộc bạch làm cho cô không biết làm sao trả lời, cô coi như không nghe thấy.
Thu dọn đồ đạc xong, Ninh Miễn muốn đi cùng cô, dì Hạnh làm thức ăn phù hợp cho bệnh nhân, hai người mỗi người xách chút đồ, đi xe buýt đến bệnh viện, lúc đến vừa vặn là giờ cơm, phục vụ Lâm Bảo Chi ăn cơm tối trước rồi mới thu dọn chỗ ngủ cùng Dư Tương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-331.html.]
Trước giờ Dư Tương không thích chăn đệm của bệnh viện, mang theo chiếu và chăn bông, còn có khăn phủ gối, để bản thân ngủ thoải mái một chút, Ninh Miễn nhìn cô dọn dẹp, thỉnh thoảng phụ một tay, Lâm Bảo Chi nằm một bên, liên tục nhịn cười.
"Tương, mẹ không mang theo lược, bây giờ cửa hàng bách hóa vẫn mở cửa, con đi mua cho mẹ một cái."
Lâm Bảo Chi giấu chiếc lược đã dùng lúc sáng dưới gối.
Dư Tương cũng không vạch trần.
Lâm Bảo Chi chỉ là muốn Dư Tương và Ninh Miễn dành nhiều thời gian cho nhau hơn, nếu không nhìn ra sự quyến luyến của con rể đối với con gái mình thì thật là không có mắt.
Ninh Miễn cũng không săn sóc nói để anh đi mua về, chờ Dư Tương thu dọn xong thì cùng nhau xuống tầng.
Sắc trời không còn sớm, hoàng hôn đã tắt, trong những bồn hoa nhỏ của bệnh viện có rất nhiều muỗi bay lượn, thỉnh thoảng bay đến va vào cánh tay con người, nơi này cũng là nơi có nhiều muỗi độc nhất, nhưng Ninh Miễn không hề để ý, dẫn Dư Tương đi con đường mòn.
Dần dần, muỗi cũng tỏa ra, không vây quanh hai người nữa.
Không ai đề cập đến việc mua lược.
Dư Tương bị ánh mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: "Nhìn cái gì?"
Ninh Miễn tích chữ như vàng: "Em."
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, đôi mắt đen láy như một dòng suối trong veo, vừa bình tĩnh, vừa chứa đựng tình yêu lâu dài.
"Anh, sao miệng lưỡi lại trơn tru như vậy chứ?"
Ninh Miễn oan uổng: "Anh nói thật mà, em không thích nghe à?"
Dư Tương thở dài: "Anh như vậy, em không đỡ nổi."
Ninh Miễn suy nghĩ một chút, đưa ra một đề nghị vô cùng hùng hồn: "Vậy em muốn anh thế nào, cứ nói ra, anh sẽ thay đổi."
"…"
DTV
Cái này còn khó đỡ hơn, cũng không thể nói anh thích em ở điểm gì để em thay đổi? Tổn thương lòng tự trọng của người ta quá.