Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 330






Lâm Bảo Chi phải nằm viện một tuần, buổi chiều hôm phẫu thuật Dư Kiến Kỳ rời đi công tác, trách nhiệm chăm sóc bà đương nhiên thuộc về ba đứa con nhà họ Dư. Sau phẫu thuật, xác định không có gì bất thường mới thông báo cho bà ngoại Lâm, bà ấy đã lớn tuổi, cũng không thể ở lại bệnh viện thời gian dài.

Đêm đầu tiên, Dư Uy là người chăm sóc, hôm sau anh ta bị đơn vị gọi đi xử lý vụ án, Dư Tương đến sớm thay phiên, cầm theo sách và thuốc bổ.

"Bà nội bảo con mang thuốc bổ cho mẹ, bà ấy không tiện đi xa nên không đến đây, bảo mẹ đừng để ý."

Lâm Bảo Chi thoải mái vui vẻ: "Mẹ để ý cái gì, sức khỏe của bà ấy vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn ạ."

"Hôm nay con không đi học à?"

"Con xin nghỉ phép rồi."

Lâm Bảo Chi muốn ngăn cản, nhưng Dư Tương vẻ mặt không sao cả: "Ngày mai là chủ nhật, vừa lúc con cũng muốn nghỉ ngơi."

"Được rồi, con đừng để lỡ tiết học với kỳ thi là được rồi."

Đứa con gái này cũng không phải là không có trái tim, vả lại, nếu để một mình mẹ nằm trên giường bệnh, trong lòng cũng không thoải mái.

Phòng bệnh nơi Lâm Bảo Chi ở cũng không tệ lắm, có ba giường nằm, hai giường còn lại đều trống, chuyện bà phẫu thuật không nói cho quá nhiều người nên cũng không có mấy người tới thăm, Dư Tương đọc sách xong thì nói chuyện cùng Lâm Bảo Chi, buổi trưa dì Hạnh làm bữa trưa để Ninh Miễn đem tới.

"Không cần phải phiền toái như vậy, có thể mua cơm ở căng tin bệnh viện cũng được mà."

Ninh Miễn rất khiêm tốn nói: "Bà nội bảo con đem tới đây, đồ ăn trong nhà bổ dưỡng hơn."

Lâm Bảo Chi còn có thể nói gì nữa, càng nhìn càng hài lòng với con rể.

Các món ăn trong hộp cơm lớn rất phong phú, có cả thịt lẫn sau, còn có một thùng canh sườn, Ninh Miễn phải bó cánh tay đem nhiều đồ như vậy tới cũng không dễ dàng gì.

"Tiểu Miễn, con đã ăn chưa?"

"Con ăn ở nhà rồi ạ."

DTV

Ninh Miễn để bọn họ ăn cơm, tự cầm hai quả đào đi tìm vòi nước rửa sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-330.html.]

Lâm Bảo Chi khen ngợi không ngớt: "Đứa nhỏ này thật tốt, năm ngoái lúc con không về hình như mẹ đã gặp nó, mẹ cũng không nhiều lời, khác hẳn bây giờ."

Vẻ mặt kia rõ ràng muốn nói Dư Tương thật may mắn lấy được một người chồng chất lượng cao như vậy.

Dư Tương sờ sờ mũi, anh ấy quả thật không tệ, bây giờ lại có cơ hội biểu hiện thật tốt, làm sao anh ấy có thể bỏ qua?

Sau khi ăn xong có hoa quả, Dư Tương không ăn hết một quả đào, tách ra hai nửa chia cho Ninh Miễn một nửa, khuôn mặt anh tươi cười không ngừng.

Hai người ở lại trò chuyện rất lâu, buổi chiều giữ lại một hồi, Lâm Bảo Chi liền thúc giục Ninh Miễn đi làm, không cần ở lại đây hao phí thời gian.

"Đi, con đi tiễn Tiểu Miễn, mẹ ngủ một lát."

Dư Tương phải phục tùng, nếu không Lâm Bảo Chi có thể dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t cô.

Từ phòng bệnh đến cầu thang rồi đến lối ra tầng một, Dư Tương xách hộp cơm trưa sóng vai đi cùng anh.

Ninh Miễn nghiêng đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, cánh môi đỏ tươi, lông mi dài cong vút, một đôi mắt đảo quanh khi nhìn về phía anh, anh giống như tùy ý hỏi: "Không giữ anh lại à?"

Dư Tương nhún nhún vai: "Sợ làm chậm trễ công việc của anh."

Thời gian này anh đều ở nhà nghỉ ngơi, lãnh đạo đơn vị cũng sẽ không bắt anh làm việc với thương tích như vậy, nhỡ cánh tay hồi phục không tốt, nói không chừng sẽ thiếu đi một kiến trúc sư tương lai. Đáng tiếc sáng nay anh được lãnh đạo gọi đến đơn vị thương lượng một bản vẽ, bây giờ đã xong không có việc gì để làm.

Ninh Miễn cũng không vạch trần, hiểu rõ gật đầu: "Nếu có chuyện thì gọi điện về nhà, buổi tối anh vẫn mang cơm tới đây nhé?"

"Nhìn tình hình, chắc em sẽ về nhà."

"Được."

Đã đi tới tầng một, bên ngoài tòa nhà bệnh viện là ánh nắng mặt trời trắng xóa, Ninh Miễn khom lưng lấy hộp cơm từ tay cô, không biết vô tình hay cố ý, ngón tay ấm áp lướt qua mu bàn tay cô, giống như chuồn chuồn đạp nước, sau đó cầm hộp cơm xách tay.

"Anh đi đây, em không cần phải ra, bên ngoài rất nắng."

"Được."

Dư Tương đứng nhìn anh đi xa một chút mới xoay người lên tầng, cô không biết, khoảnh khắc cô xoay người, Ninh Miễn cũng quay đầu lại, nhìn bóng lưng gầy gò của cô, cười nhàn nhạt.