Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 325




Dư Tương nhìn thấy Dư Lộ đã đi xa, lưu loát trèo tường, xoay người nhảy vào trong sân.

“Trường Phong thu hoạch lúa mạch!”

Trường Phong dùng không gian giới tử thu đống lúa mạch chướng mắt trên mặt đất vào trong không gian, lại thay thế bằng mười hai túi cỏ dại đã chuẩn bị trước đó đổ vào trong phòng.

DTV

Dư Tương vẫn chưa để ý tới ba người nằm la liệt trên mặt đất, chờ Trường Phong làm xong hai chuyện này thì trèo tường nhảy ra khỏi sân, vuốt ve hoàng thổ trên người, đạp xe rời đi.

Dư Lộ sẽ không động thủ g.i.ế.c người, đây hẳn là thuốc hôn mê.

Nơi bọn họ lựa chọn giao dịch là mảnh sân hẻo lánh, Dư Tương đi dọc theo một con đường khác với Dư Lộ, đi thẳng đến trung tâm khu phố trước khi quẹo vào ngõ nhỏ bỏ chướng mắt phù trên người mình.

“Thế nào?”

Dư Tương đã sớm đi theo Dư Lộ tìm địa điểm bọn họ giao dịch, trước tiên Dư Lộ sẽ đem lúa mạch đặt vào trong sân, cô đến trước khi Dư Lộ giao dịch, khi Dư Lộ đang nói chuyện với ba nhà buôn thì ném chướng mắt phù tới chỗ lúa mạch.

Bốn người bọn họ đều nhìn thấy cỏ dại, thật ra bên trong vẫn là lúa mạch.

Trường Phong bội phục nói: “Tốt lắm! Tôi cảm thấy Dư Lộ sắp bị hù c.h.ế.t rồi.”

Dư Tương không phụ họa một câu này, khẽ cười nói: “Trong khoảng thời gian ngắn hẳn là cô ta sẽ không có ý nghĩ này nữa.”

Thật ra Trường Phong và Dư Lộ không có gì khác biệt, Trường Phong sợ Dư Lộ làm ảnh hưởng tới Ninh Miễn, mà Dư Lộ cũng biết mục đích đến thế giới này, cũng sợ xuất hiện một quỹ đạo khác với vận mệnh đã định trước.

Cuộc đời của Hứa Chấn Uyên gập ghềnh, Dư Lộ muốn làm giàu, trừ phi hai người bọn họ không thành vợ chồng, bằng không Dư Lộ có tiền chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Hứa Chấn Uyên, Dư Lộ hao hết tâm tư làm nhiều như vậy, khẳng định không nghĩ sẽ khiến xảy ra sự cố cho lần lịch kiếp này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-325.html.]

Dư Tương làm giả cảnh cáo của thiên đạo, giả thần giả quỷ, Dư Lộ khẳng định sẽ suy nghĩ miên man theo phương hướng mà cô mong đợi.

Xem biểu tình vừa rồi của Dư Lộ, hẳn là bị dọa sợ.

Trường Phong vẫn đang ra sức khích lệ: “Tôi chưa từng nghĩ đến ý tưởng này, Dư Lộ đã làm mọi thủ đoạn vì Hứa Chấn Uyên, cô ta không dám ảnh hưởng đến vận mệnh của anh ta.”

Dư Tương đạp xe chậm lại, sắc trời dần dần tối đi, đèn đường sáng lên, cô tập trung vào hai việc, vừa đạp xe vừa nói chuyện phiếm với Trường Phong.

“Trường Phong, tôi không đảm bảo rằng Dư Lộ có thể còn tâm tư khác hay không, cô ta không cam lòng sống trong nghèo khó, cậu cũng thấy đấy, lòng người là thứ khó nắm trong tay nhất, nếu về sau cô ta còn muốn dùng biện pháp khác kiếm tiền, chẳng lẽ mỗi ngày tôi đều phải nhìn chằm chằm cô ta sao? Nếu cô ta có uy h.i.ế.p với Ninh Miễn, tại sao cậu không để cho tôi vạch trần Dư Lộ, khiến cho cô ta không có sức xoay người nữa?”

Trường Phong nghe xong do dự rất lâu, rối rắm nói: “Cô không biết vạch trần cô ta cũng sẽ thay đổi rất nhiều chuyện sao?”

Dư Tương ảo não vỗ vỗ ót, sau đó nhanh chóng đặt hai tay trở lại tay lái, bất an hỏi: “Nếu nói như vậy thì vẫn phải chú ý, có điều trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là Dư Lộ không có tâm tư trở thành yêu quái, lại nói, sự tồn tại của không gian giới tử là bất hợp lý, tại sao cậu không thu lại chứ? Thế không phải là nhất lao vĩnh dật* sao?”

*nhất lao vĩnh dật: gắng sức một lần để hưởng thụ mãi mãi

Có nhiều loại không gian giới tử khác nhau, giống như két sắt tư nhân vậy, mật mã tương đương với mức độ liên hệ chặt chẽ giữa chủ nhân và không gian, không gian giới tử bình thường hạ cấm chế, chủ nhân cởi bỏ liền có thể vứt đi hoặc tặng cho người khác, nếu tâm ý giống nhau với chủ nhân, trừ phi chủ nhân c.h.ế.t đi, còn lại không ai có thể lấy được.

Bây giờ Dư Tương là một người bình thường, không đoán ra liên hệ giữa mình và Trường Phong rốt cuộc thuộc loại cấp bậc gì.

Trường Phong trầm mặc hồi lâu: “Tạm thời không có cách nào, cô ta ——”

Nói xong, Trường Phong không có động tĩnh gì nữa, Dư Tương ngẩng đầu nhìn thấy đã tới gần đình viện, cảnh tượng trước mắt giống như đã từng quen biết, Ninh Miễn ôm Quyển Quyển cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Muộn như vậy mới trở về, làm gì thế?”