Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 316




Dư Tương nhớ lại đống đồ cổ kia của anh, nhưng thật sự là cô chẳng thích cái nào, vì thế lười biếng nói: "Hay là thôi đi, không phải là em đang trả ơn anh à, lúc trước anh quan tâm em như thế, em còn chưa cho anh được cái gì."

Nói cách khác, cô không có mong muốn gì ở anh.

Ninh Miễn có chút mất mát, nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy cô nhắc: "Giơ tay...."

Anh ngoan ngoãn giơ tay trái lên, thấy cô nghiêm túc chà lau giúp anh, lúc cô khom lưng thì cổ áo rũ xuống, Ninh Miễn bất ngờ không kịp tránh đã thấy phong cảnh trong lớp áo của cô, lỗ tai đỏ bừng lên, mà bên hông còn là vị trí nhạy cảm của anh, Dư Tương cầm khăn lông trong tay nhưng cũng không thể tránh được chuyện những ngón tay chạm vào da thịt anh, Ninh Miễn càng ngày càng trầm mặc.

"Xong rồi."

"Cảm ơn."

Giọng của Ninh Miễn khàn khàn, Dư Tương cũng không nghe ra, vừa rồi cô đã tạm thời tự động xếp người này vào phạm trù không phải người thường.

Chẳng qua, đêm nay phải mất rất lâu thì Ninh Miễn mới ra khỏi phòng vệ sinh, sau khi về phòng thì hai người nằm sóng vai nhau, Ninh Miễn lại không thể tránh được chuyện có phản ứng.

Vừa rồi...

Ninh Miễn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, lúc Dư Tương lăn đến cạnh thì anh tính toán để cô ngủ trong khuỷu tay trái của mình.

Trên giường ai đắp chăn của người đó nên tạo thành ranh giới, cái chăn của Ninh Miễn đã vô tình bị hất xuống đất rồi.

Dư Tương rất thích ôm cái gì đó khi đi ngủ, bởi vì những năm bị bệnh tim không có nhiều người có cạnh cô, thế nên từ nhỏ cô đã làm bạn với các loại thú bông, ngủ cũng ôm, thích vùi vào thân thú bông.

Bây giờ lại xem Ninh Miễn như thú bông ngày càng thuận tay, không nói tới chuyện hôm nay đã chui vào cùng ổ chăn, Ninh Miễn dùng tay trái ôm lấy cô, bàn tay trái đặt trên lưng cô, tạo thành tư thế vỗ về.

Nghe nói những cặp đôi trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt sẽ ngủ như thế, tư thế này của bọn họ cũng giống như một cặp vợ chồng đang đằm thắm.

DTV

Dư Tương lặng lẽ ngẩng đầu, Ninh Miễn vẫn còn nhắm hai mắt, cô thở phào nhẹ nhõm, vì tránh cho tình huống xấu hổ xảy ra nên cô rút đùi đang gác trên người người ta về, rồi lại lặng lẽ dịch chuyển tay Ninh Miễn để rời giường, nhưng khi cô vừa định nhúc nhích thì dường như Ninh Miễn bị đánh thức, tay trái đang ôm cô không chỉ không thả lỏng mà ngược lại còn siết chặt hơn, thấy hành động như muốn rời đi của cô thì sửa từ nằm thẳng sang nằm nghiêng, Dư Tương cũng bị kéo nằm nghiêng theo, cánh tay phải bị bó bột của anh đặt trên eo cô.

Tư thế bây giờ của hai người đang là ôm nhau mặt đối mặt, nửa phần trán của Dư Tương dán sát vào anh, còn môi Ninh Miễn thì dán bên gò má cô, mơ mơ màng màng hôn lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-316.html.]

Cả người Dư Tương cứng đờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tư thế ngủ buông thả như thế của Ninh Miễn.

"Ninh Miễn..."

Có vẻ như anh bị đánh thức, ừ một tiếng mang theo vẻ ngái ngủ.

Dư Tương rất muốn hỏi, bị thương nứt xương nghỉ ngơi khoảng mười ngày thôi cũng sa đọa thành thế này được sao? Không phải lúc trước anh ngủ không được sâu giấc à?

"Anh không dậy nổi sao?"

Lúc này Ninh Miễn mới dần tỉnh táo hơn, hơi lui về sau một chút, hai người đối diện, anh hoảng hốt mất một lúc rồi lại đột nhiên bật cười, trên khuôn mặt tuấn tú sáng sủa đầy vẻ thỏa mãn.

"Ngay lập tức."

Vậy thì sao? Còn chưa chịu buông ra nữa?

Dư Tương ngơ ngác.

Ninh Miễn lại không hiểu lý do nên hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì."

Ninh Miễn có chút thất vọng, lúc từ từ buông cô ra thì cánh môi lại lưu luyến lướt qua chóp mũi của cô, sau đó lại nằm ngửa ra giường.

Nhịp tim của Dư Tương tăng nhanh hơn, cho dù đã ngủ cùng người bên cạnh lâu rồi nhưng từ trước tới nay vẫn luôn nghiêm túc làm bạn cùng phòng, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy thì tất nhiên sẽ cảm thấy bối rối.

Cô hắng giọng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đi gấp chăn của mình lại rồi rời giường, có lúc không thể tránh khỏi nhìn về phía Ninh Miễn thì lại thấy phần bụng dưới của anh cách đó không xa...

Dư Tương lập tức dời tầm mắt, Ninh Miễn cũng dùng một tay chống để rời giường, cũng liếc mắt nhìn cô một cái, muốn kiềm chế nhưng cũng muốn được phóng túng.

"Dư Tương..."

Bỗng nhiên vẻ mặt của anh có chút đau đớn.