Dư Tương căm tức nhìn khuôn mặt tươi cười nhàn nhã vô tư của anh rồi tức giận hỏi: "Chẳng phải trước đây anh chịu khó lắm à? Sao giờ còn chưa rời giường?"
Ninh Miễn dùng tay trái chỉ chỉ thạch cao: "Thật ra anh cũng muốn lắm chứ, nhưng em không thấy điều kiện không cho phép à?"
Giọng điệu vô cùng... Ngứa đòn?
Dư Tương hết sức đau lòng. Một quý ông hoàn hảo sao bây giờ lại biến thành cái dạng này vậy? Có là anh em kết nghĩa kim lan cũng không cần cười trên nỗi đau của người khác như thế chứ?
"Anh, cút!"
Ninh Miễn nhướng mày: "Anh có thay đổi gì đâu? Chỉ là em yên tâm đi, có anh ở đây rồi, sẽ không để em muộn giờ đâu."
Dư Tương liếc xéo anh một cái rồi phẫn nộ ném cái gối qua: "Em muốn thay quần áo!"
"Được."
Lời nói của anh nghe có vẻ uể oải khàn khàn, còn lật người nằm thẳng lại. Người ta thay đồ mình không thể nhìn, nhìn là bất lịch sự. Nhưng trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh xương quai xanh rõ ràng và chiếc áo hơi trễ của cô mà anh tình cờ nhìn thấy khi giật mình tỉnh giấc đêm qua. Cô tung chăn lên nên không thể tránh khỏi nhìn thấy một số thứ nhấp nhô khác.
DTV
Lần đó sau khi nhìn thấy, ngay cả trong mơ anh cũng có thể mơ thấy cảnh tương tự. Chỉ là trong giấc mơ cô lại mở mắt đáp lại anh, không còn là cô nhóc tinh ranh vô tâm vô tư trước mặt này nữa.
Càng ngày anh lại càng có nhiều ham muốn với cô. Dư Tương, Dư Tương...
Có đôi khi thậm chí Ninh Miễn còn nghi ngờ mình như vậy có phải không bình thường hay không.
Dư Tương thay quần áo xong bèn đi rửa mặt. Lúc Ninh Miễn muốn đứng dậy lại phát hiện ra mình có phản ứng, lần này cần nhiều thời gian để bình tĩnh hơn những lần trước. Sáng nào anh cũng không nỡ dậy sớm rồi phải xa cách cô, nhưng cũng sợ cô tỉnh dậy sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của anh rồi bị dọa sợ, hoặc sẽ cảm thấy anh xấu xa.
Ninh Miễn khổ sở nắn nắn chỗ giữa hai lông mày. Trước đây anh chưa bao giờ do dự nhiều như lần này, sợ mình dồn dập quá cô sẽ ghét bỏ, còn kiềm chế quá thì cô lại không biết gì.
"Cô nhóc tinh ranh này..."
Một ngày nào đó nhất định anh sẽ ôm chặt cô rồi giữ trên giường cả ngày, bắt cô đền bù những tháng ngày hiện tại cho anh.
Ngay sau đó Ninh Miễn lại dừng những suy nghĩ buông thả trong đầu lại, tránh việc càng nghĩ càng nghiêm trọng. Ngày mai anh vẫn nên nhanh chóng rời khỏi vùng đất ấm gối mềm này mới được.
"Ủa, sao anh vẫn chưa rời giường? Có phải anh đang ngủ không đó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-312.html.]
Dư Tương lau khô mặt xong trở về lại phát hiện ra anh còn đang dùng cái khăn phủ gối che kín mặt mình. Thế là cô cực kỳ thô lỗ tới đánh thức anh rồi thiện chí nhắc nhở: "Anh không nghe Quyển Quyển đang sủa ầm lên dưới kia à? Nó đang chờ anh dắt đi dạo đấy."
Ninh Miễn lấy cái khăn phủ gối ra rồi chống tay trái lên giường ngồi dậy: "Tính tình Quyển Quyển rất tốt, có thể chờ được. Sao hôm qua em trằn trọc mãi thế? Không ngủ được à?"
"Không phải."
Nếu là ngày thường thì chắc chắn Ninh Miễn sẽ không tiếp tục gặng hỏi nữa. Nhưng hôm nay anh muốn tiến thêm một bước về phía cô nên đã thấp giọng hỏi: "Có phải có liên quan đến cuộc gọi của mẹ ngày hôm qua không?"
Dư Tương ừm một tiếng, nghĩ lại thì thấy nói cho anh nghe cũng không sao nên cô bèn nói ra.
Ninh Miễn không tiện đánh giá ưu điểm khuyết điểm của cha vợ nhưng cũng phải hít một hơi: "Em khuyên mẹ đừng tức giận quá."
"Em đã bảo mẹ lấy tiền đi rồi để giấy chứng nợ lại cho ba."
Ninh Miễn bật cười: "Cũng may em có cách. Đây là cái giá đắt phải trả vì hai người gặp rắc rối lại không bàn bạc với nhau hả?"
"Đúng vậy."
Ninh Miễn ngoan ngoãn gật đầu. Dù sao thì việc anh thích cô cũng là việc không cần phải bàn cãi nữa. Nhưng tạm thời anh không thể để cô biết được, tránh làm cô xù lông.
Sau khi Dư Tương dưỡng da xong mới nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, chiều nay tan học xong em muốn đi xem xem mẹ thế nào rồi, đến tối em sẽ về. Nếu bà nội có hỏi thì anh bảo bà có thể em không kịp về ăn cơm chiều đâu, đừng chờ em."
"Được, đi đường cẩn thận nhé."
Sau cùng Ninh Miễn còn nghĩ tới một chuyện nữa. Anh lần lữa mãi rồi mới ra vẻ vô tội nói như tranh công: "Ngày hôm qua anh tám chuyện với cha của Hứa Chấn Uyên. Ông ta hỏi chúng ta định sinh mấy đứa con."
"Anh trả lời thế nào?"
Ninh Miễn thoải mái đáp: "Ông nội luôn nói sinh một đứa sẽ giảm bớt gánh nặng. Đương nhiên anh cũng trả lời ông ta như vậy. Hình như ông ta có ý kiến gì đó, có vẻ như rất phản đối việc chỉ sinh một đứa. Hình như nhà họ Hứa rất vội vàng muốn sinh con thì phải..."
Hình như nghĩ đến điều gì đó nên anh lại dặn cô: "Ờm, nếu có ai hỏi em chuyện con cái thì em cứ nói như anh nói là được."
Trông dáng vẻ anh cứ như nói đến chủ đề này là để cho Dư Tương một lý do đối phó với nhóm bảy cô tám dì thích ngồi lê đôi mách vậy.
Dư Tương vui vẻ: "Em biết rồi."