Dư Lộ nở một nụ cười méo mó, không nói thêm gì nữa những trong lòng đã cảm thấy hết sức phiền chán. Bà mẹ chồng mẹ một bước lên trời còn chưa thỏa mãn mà còn muốn để Hứa Trân Trân cũng thành người thành phố. Cũng không nhìn lại xem bản thân mình có bao nhiêu sức nặng. Đây sẽ không phải chủ ý do Dư Tương đề ra đấy chứ?
Chút tính toán nhỏ nhặt ấy không thể làm khó được cô ta. Dư Tương cũng chỉ có thể sử dụng mấy cái mưu hèn kế bẩn ấy thôi.
Hứa Chấn Uyên khó hiểu nói: "Mẹ, để Trân Trân tiếp tục đến trường đi. Đang êm đẹp sao có thể nói không đi là không đi được?"
Trong lòng Dư Lộ thả lỏng, lại cảm thấy đắc ý.
Mẹ Hứa nghe lời con mình nên ngại ngùng đáp: "Thật sự đúng là do nó không muốn đi mà. Lúc nào cũng muốn bay nhảy với mấy đứa nhỏ. Mẹ có quản được nó đâu!"
Bà không tự chủ mà nói bằng giọng địa phương, nghe từ nào cũng có vẻ đang suy nghĩ cho Dư Lộ.
Cha Hứa nhìn ra Dư Lộ không muốn thế nên đẩy đẩy bà vợ nhà mình rồi nói bằng giọng điệu không vui vẻ cho lắm: "Để nó đến trường đi. Không đến trường thì đánh nó. Người ta muốn đi học còn không được kia kìa, có phúc mà không biết hưởng!"
Hứa Chấn Uyên dùng giọng địa phương để khuyên bọn họ. Dư Lộ nhíu mày, cô ta nghe mãi vẫn không thể hiểu nổi. Nhưng Hứa Chấn Uyên đang đứng về phía mình nên cô ta không còn căng thẳng như trước nữa. Để con nhóc kia đến đây ở chẳng phải sẽ quấy rầy niềm vui riêng tư của bọn họ à?
Hai đứa trẻ này là một gánh nặng nhưng trong thời gian ngắn Hứa Chấn Uyên sẽ không vứt bỏ chúng ta ngay được.
Chủ đề để Hứa Trân Trân ở lại cứ vậy mà kết thúc. Cha Hứa và mẹ Hứa liếc nhìn nhau rồi nói tới chủ đề mà bọn họ đã bàn bạc xong từ trước.
Mẹ Hứa nắm tay con dâu rồi nói lời thấm thía: "Lộ Lộ à, con cái trong nhà chúng ta cũng không đông, mà Chấn Uyên thì không còn nhỏ nữa. Mấy đứa cùng lứa với thằng bé cũng đã có con, đứa nhỏ nhất cũng xấp xỉ sáu bảy tuổi rồi. Hai người các con nên tận dụng cơ hội sinh con đi. Đến lúc đó mẹ sẽ tới trông con giúp các con. Các con muốn đi làm thì cứ đi nhưng con cái là phải sinh sớm!"
Cha Hứa cũng ho khan một tiếng rồi nhấn mạnh: "Đúng thế, hai đứa các con ít nhất cũng phải sinh được hai đứa. Trong nhà không thể thiếu con nít được, người ta nói ra nói vào sau lưng đấy. Chúng ta cũng không phải không nuôi nổi! Cái gì mà nhiều nhất chỉ sinh hai đứa chứ, ai sinh ít là đồ ngu!"
"Đúng thế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-311.html.]
Trong mắt Hứa Chấn Uyên cũng lộ ra vẻ chờ mong. Quả thật anh ta cũng hy vọng mình được làm cha, có một đứa con giống mình hẳn là chuyện rất tốt.
Dư Lộ vô thức nhíu mày. Con thì chắc chắn phải sinh, không có con sao Hứa Chấn Uyên có thể một lòng một dạ với cô ta được chứ. Nhưng bây giờ cô ta chưa thể sinh con được. Bây giờ cô ta vẫn chưa có nhiều tiền. Cách đây một thời gian, cô ta đã bỏ việc làm ở trường để tìm kiếm con đường mới. Nếu thành công thì cô ta sẽ có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Nhưng cả ba người kia lại đều đang chờ đợi câu trả lời của Dư Lộ.
"Mẹ, bọn con, bọn con sẽ suy nghĩ lại."
Mẹ Hứa nhíu mày: "Không cần phải suy nghĩ gì cả, có gì mà phải suy nghĩ chứ? Cưới nhau chẳng phải là để sinh con à! Tuổi con còn trẻ, còn sức mang thai đứa nhỏ. Mẹ nói cho con biết này, sau này tháng nào con cũng phải tới đơn vị thăm Chấn Uyên..."
Hứa Chấn Uyên thấy lời của bà ta càng ngày càng không đáng tin thì vội ngăn cản: "Mẹ!"
Cha Hứa cũng không được tự nhiên lắm đứng dậy ho khan hai tiếng rồi đi về phía cửa sổ hút thuốc.
Mặt Dư Lộ đỏ như tôm luộc. Cô ta nhìn khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của mẹ chồng, nghĩ đến việc sau này bọn họ còn phải quay về Côn Xuyên cử hành lễ cưới một lần nữa là cô lại cảm thấy phiền không chịu được. Trong thời gian ngắn hai ông bà già này sẽ không thể c.h.ế.t được, mà bọn họ thì cứ thích chỉ tay năm ngón với cuộc sống của cô ta. Thật xui xẻo...
DTV
*
Đồng hồ báo thức để bàn và đồng hồ báo thức hình người cùng vang lên một lần khiến Dư Tương phải khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Tối hôm qua cô suy nghĩ mấy chuyện sau đó ngủ rất muộn nên sáng nay mới mệt mỏi hơn ngày thường. Mà người bên cạnh cô cho dù bận rộn vẫn ung dung nằm trên giường nhìn cô bịn rịn chia tay cơn buồn ngủ.
"Thật ra em còn có thể ngủ thêm mười phút nữa."
Lời này vừa thốt lên, Dư Tương lập tức nằm xuống thật. Cô nhắm mắt lại bắt đầu tỉnh táo một cách từ từ.
Ninh Miễn nhịn cười nhìn khuôn mặt với biểu cảm phong phú của cô, kiềm chế cảm giác muốn động tay động chân lại rồi cầm đồng hồ lên xem giờ, đến khi đồng hồ chỉ đúng tám phút bèn mở miệng: "Em có thể mở mắt ra rồi đấy."