Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 302




Bà Ninh cũng dặn dì Hạnh mua một ít nguyên liệu nấu ăn, gà vịt cá đều có, Quyển Quyển đang vây quanh thùng nước nuôi cá, mà bọn họ vừa trở về không lâu, đã có người đến thăm, ngay sau đó là Lâm Bảo Chi gọi điện tới hỏi thăm sức khỏe.

Lời dặn dò Dư Tương đều như nhau, đây chính là cơ hội để cô thể hiện.

"Con cũng không được bắt nạt Ninh Miễn nữa."

DTV

"... Con biết rồi."

Thật vất vả đến tối lên lầu, Dư Tương đi theo phía sau Ninh Miễn, dịu dàng ân cần hỏi: "Ngài Ninh, có muốn tôi bóp vai cho ngài không?"

Ninh Miễn cười, giơ tay ấn trán cô: "Em chăm sóc anh vất vả như vậy, là anh nên bóp vai cho em mới phải."

Dư Tương lập tức ngã xuống giường, than thở: "Em không làm việc gì tốn sức cả, bên tai toàn là lời dặn dò, em hỏi anh, trông em có vẻ không đáng tin cậy như vậy sao?"

Ý tứ trong lời nói qua điện thoại của Lâm Bảo Chi lúc chiều nay là từ khi kết hôn đến nay biểu hiện của Ninh Miễn rất tốt, cô chính là một con sâu gạo, mặc dù bà ấy cố tình khen ngợi con rể mình, nhưng Dư Tương cảm thấy Lâm Bảo Chi thật sự cho rằng cô không đáng tin cậy.

Ninh Miễn suy nghĩ một chút: "Có thể là do em còn quá trẻ, mẹ và bà ngoại không yên tâm lắm, anh cảm thấy em đã rất lợi hại rồi."

Dư Tương hài lòng: "Hai chúng ta đúng là một đôi anh em khó khăn."

Ninh Miễn hừ nhẹ một tiếng, cực kỳ không đồng ý với lời này, nhưng Dư Tương nằm trên giường, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của anh, anh tức giận ngồi xuống bên giường, bắt đầu chật vật cởi quần áo, lại im lặng không lên tiếng.

Nghe thấy tiếng loạt soạt, Dư Tương mới đứng dậy từ trên giường: "Cần em giúp một tay không?"

"Ừ, anh muốn thay quần áo."

Trong đầu Dư Tương không hiểu sao nhớ tới đoạn hình ảnh thoa dầu thuốc lúc trước, ho khan một tiếng để che đi, khí phách hiên ngang nói: "Nào, để em giúp anh."

Ninh Miễn đồng ý, trong giọng nói có chút ngượng ngùng: "Có lẽ hôm nay truyền nước quá nhanh, tay trái của anh cũng không nhấc lên nổi, làm phiền em rồi."

Dư Tương bùng nổ yêu thương, toàn tâm toàn ý nghiên cứu làm sao cởi quần áo cho người ta.



Trong lúc điều trị, tay áo bên phải của Ninh Miễn đã bị cắt bỏ, dù có cởi ra thì anh cũng sẽ không mặc lại. Dư Tương giúp anh cởi áo không tay ra, rồi cầm lấy một cây kéo.

“Làm gì vậy?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt điển trai của Ninh Miễn tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Dư Tương múa kéo cắt xẹt xẹt: “Em giúp anh cắt quần áo, anh giơ tay không tiện mà phải không? Em sợ đụng phải tay anh.”

Ninh Miễn bất đắc dĩ gật đầu: “Được, nghe em.”

Ẩn trong đó là sự nuông chiều.

Sau khi được đồng ý, Dư Tương nhanh chóng cắt phăng chiếc áo sơ mi đi, còn lại chiếc áo lót ở bên trong. Có cơ bắp trên cánh tay làm nền, cánh tay phải bó bột thạch cao càng trở nên thảm hại.

“Có muốn thay cái áo này không?”

“Muốn.”

Ninh Miễn kéo áo lên trước để cô không phải xấu hổ. Nhưng anh không tự cởi ra được vì phải để ý tới cánh tay phải vừa bị thương.

Dư Tương rời mắt khỏi cơ bụng của anh: “Để em giúp anh.”

Trước đây cô không nhìn kỹ, thế mà Ninh Miễn lại có cơ bụng, bỏ lỡ cơ hội tốt rồi.

Giống như khi cởi chiếc áo lông, đầu tiên là cởi bên tay trái trước, sau đó là đầu, cuối cùng cởi bên tay phải thật cẩn thận. Dư Tương cảm thấy khi chăm sóc con của anh chị họ mấy năm trước cũng không lo lắng cẩn thận như vậy.

“Có đau không?”

Ninh Miễn rũ mắt, giọng nói không vui: “Đau.”

Cũng phải, làm sao có thể không đau, nhưng không được uống thuốc giảm đau nhiều. Sau khi ăn xong anh đã uống thuốc mà bác sĩ kê rồi.

Dư Tương giống như một người vợ thật sự, cô tìm quần áo ở trong tủ, lại quay đầu hỏi anh có đồng ý không, sau đó cất từng chiếc một, rồi mặc đồ cho anh.

“May là không phải mùa đông, nếu không không biết cánh tay phải của anh sẽ bị sao nữa?”

Ninh Miễn cười khẽ, môi anh cách trán của cô rất gần, chỉ cần cúi người về phía trước về chút là có thể hôn trúng. Anh mím môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cười nói: “Nếu là mùa đông thì có thể sẽ không bị nứt xương.”

“Đúng ha.”

Dư Tương mặc đồ cho anh xong thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ, từ nay việc tắm rửa của anh phải làm sao đây…

“Phiền em rồi, phần còn lại anh có thể tự làm được.”

“Ồ, được rồi.”

Ninh Miễn ngồi lên sô pha để thay quần ngủ. Dư Tương nằm quay lưng về phía anh, phi lễ chớ nhìn. Cô thầm nghĩ, một thời gian dài như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa vượt rào. Nguyên nhân lớn nhất là vì Ninh Miễn là người ngay thẳng thật thà, mà cô thì vẫn có chút ham muốn, may quá.