Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 289




“Mẹ thấy sau khi đính hôn Dư Lộ ít qua lại với gia đình mình hơn, nó thường xuyên ở kí túc xá chứ không về nhà, ngày trước nó không thân với mẹ, không biết nó đối xử với cha con thế nào, một tháng rồi mẹ chưa thấy nó.”

Bình thường, ba ngày Dư Lộ sẽ về nhà một lần, thỉnh thoảng còn tặng Lâm Chi Bảo một vài món quà nhỏ, trong khoảng thời gian này, bà không nhận được một món quà nào, thậm chí bà còn thấy Dư Lô ra bưu điện gửi đồ bao lớn bao bé, nhà bọn họ đều ở Yến Thành nên không cần ra bưu điện gửi đồ, Lâm Chi Bảo đã hỏi thăm qua, mấy bao đồ này đều được gửi đến Côn Xuyên, tận tâm tận hiếu với mẹ chồng.

Lâm Chi Bảo vừa nghĩ đến đây, lập tức bà thấy không ổn.

Giờ thì Dư Tương đã hiểu, hóa ra khi đến nhà Dư cô không gặp Dư Lộ không phải vì Lâm Bảo Chi cố ý để người ta tránh mặt mình mà là vì Dư Lộ căn bản không về nhà.

Mặc dù Dư Lộ vẫn giữ được ký ức ban đầu, nhưng dứt khoát vứt bỏ người nhà như vậy, Dư Lộ có chút bất ngờ, Lâm Bảo Chi cũng không thích Dư Lộ, cô ta đã thể hiện thái muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.

“Mẹ, con nghe Khương Duệ Quân nói cậu ta có gặp Dư Lộ, gần đây Dư Lộ không có đi học vào ban đêm, cậu ta nói nó vẫn có cơm ăn áo mặc đầy đủ, mẹ lo cái gì chứ?”

Lâm Chi Bảo chán nản nói: “Không có gì, mẹ chỉ cảm thấy…”

Cô không muốn thừa nhận chuyện con gái gả chồng thì như hất nước ra ngoài, Dư Tương kết hôn gần một năm nay cũng không có gì thay đổi nhiều, đâu giống như Dư Lộ, cô từng cảm thấy Dư Lộ là đứa con là đứa con ngoan nhất, hiếu thảo nhất, cô thật sự không biết cô ta đang che giấu cái gì.

Cô cười cười, không biết biểu cảm của Dư Kiến Kỳ khi biết mình bị Dư Lộ ghẻ lạnh sẽ như thế nào nhỉ?

Nhưng có lẽ càng ngày Dư Kiến Kỳ càng đối xử tốt với Dư Lộ hơn, thường thì cha mẹ thiên vị con cái không cần hồi đáp, chỉ cần Dư Kiến Kỳ còn hữu dụng, nhất định Dư Lộ sẽ cho ông một củ cà rốt.

“Mẹ, cứ thuận theo ý trời đi.”

Lâm Chi Bảo thở dài: “Bây giờ mẹ còn có thể làm gì? Cứ tới đâu thì tính tới đó.”

Nuôi dưỡng con cái để sau này khi già chúng nó sẽ phụng dưỡng, Lâm Chi Bảo tin, không có Dư Lộ, tương lai bà sẽ trở nên ảm đạm, bà có tiền trợ cấp và lương hưu, không cần làm liên lụy con cái, nhưng hành động của Dư Lộ làm bà buồn lòng.

Nhưng đã nói ra rồi, Dư Lộ không còn là cô gái hoàn hảo như trong trí nhớ của Lâm Chi Bảo, trong lòng cô cảm thấy thật dễ chịu.

Tuy nhiên, Lâm Chi Bảo nói bà không thiếu tiền nhưng Dư Lộ vẫn đưa bà một trăm đồng để bà mua quần áo mới.

“Mẹ không cần!”

Vẻ mặt Lâm Chi Bảo giống như nói tiền rất phỏng tay.

Dư Tương không nhịn được cười nói: “Mẹ, đây là tiền thưởng của công ty, không phải là tiền riêng của Ninh Miễn đâu, là con gái mẹ kiếm được, mẹ may thêm hai bộ quần áo đi, mẹ phải mặc vào mấy dịp quan trọng, con sợ đồ con mua mẹ mặc không hợp.

“Mẹ thì sao cũng được, con giữ lại để mua đồ cho con đi.”

Dư Tương nhắc nhở: "Mấy ngày trước con dâu tương lai của mẹ hỏi con nhà chúng ta có kiêng kỵ gì không, mẹ nhất quyết không mua thêm quần áo à?"

Sự chú ý của Lâm Bảo Chi nhanh chóng bị dời đi, bà lôi kéo Dư Tương để hỏi về rất nhiều chuyện của Lạc Hải Đường.

Ninh Miễn ngồi một mình trong phòng khách, thỉnh thoảng anh lại nhìn về phòng bếp. Anh không đợi Dư Tương ra nói chuyện với mình, anh lấy bộ cờ vây ra rồi tự chơi.

DTV

Lúc Dư Kiến Kỳ trở về, thấy anh ông lập tức ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ tiếp đãi anh.

Nụ cười của Ninh Miễn dịu dàng mà lễ phép làm người khác không thể tìm ra khuyết điểm, Dư Kiến Kỳ không chú ý tới anh đang âm thầm quan sát, nhất là khi Dư Tương bước ra từ phòng bếp.

Dư Kiến Kỳ nhíu mày, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì với Dư Tương.

Ninh Miễn nhìn thấy biểu cảm của ông, nụ cười càng thêm khách sáo, cũng chỉ là lễ phép mà thôi, anh không thể chịu được cảnh Dư Kiến Kỳ không kiên nhẫn với Dư Tương nên anh càng hết kiên nhẫn với Dư Kiến Kỳ.

Đây không phải là lần đầu hai cha con gặp nhau mà không nói câu nào, Lâm Chi Bảo đã từ bỏ việc thuyết phục hai cha con làm hòa, bà chỉ làm cho xong thôi, trong đầu bà vẫn luôn nghĩ, có lẽ Dư Kiến Kỳ sẽ thấy sự khác biệt giữa hai con đứa gái thôi.