Dư Tương không thừa nhận. Trong bếp có rau dưa và thịt gà thịt vịt, cô bắt tay làm hai món ăn, trong mắt bà nội thì đây là đang làm buổi đón gió tẩy trần cho Ninh Miễn. Một món là là rau xào, một món là gà xào nấm hương, đây đều là những món ăn ưa thích của Ninh Miễn. Bà Ninh rất vui mừng, bà chưa bao giờ thấy cuộc sống sinh hoạt của hai người trẻ tuổi khi ở riêng, nhưng có thể giúp đỡ lẫn nhau như vậy thì chính là những đứa trẻ ngoan.
Đã đến giờ cơm tối, ông cụ Ninh còn chưa về nên bàn cơm chỉ có bốn người. Dì Hạnh để hai người họ ngồi gần nhau nên đặt ghế rất sát.
Lúc Dư Tương ngồi xuống mới phát hiện vấn đề này, nhưng nếu đứng lên để dịch ghế thì khó coi quá. Thế nên cô mong Ninh Miễn, người không thích việc tiếp xúc gần với người khác sẽ dịch sang bên cạnh.
Nhưng dường như Ninh Miễn không phát hiện ra, hai người ngồi gần nhau, giống như ngồi cùng một bàn, chỉ cần cử động nhẹ là sẽ đụng phải tay của đối phương.
Bà Ninh cảm thấy buồn cười, bà cười ha hả nói chuyện với họ: “Ăn nhiều một chút, Tương Tương, cháu xem xem có phải Ninh Miễn gầy đi rồi không?”
DTV
Dư Tương ăn một muỗng trứng gà xào, nghiêng đầu nghiêm túc xem xét Ninh Miễn, sau đó gật đầu khẳng định: “Đúng là gầy hơn rồi.”
Không tới mức mảnh khảnh, mà trông rắn chắc hơn, người cũng có tinh thần hơn, hơn nữa còn không bị đen đi.
Ninh Miễn cảm giác được cô đang nhìn mình, anh mất hồn mất vía cầm đũa gắp một miếng thịt luộc đưa vào trong miệng rồi mới thấy cay. Đây là món yêu thích của Dư Tương, anh cố gắng không nhíu mày lại, nuốt miếng thịt xuống rồi uống ngụm canh để che giấu.
Dì Hạnh tiếp tục tra hỏi: “Nhìn còn hấp dẫn hơn trước đây, có phải không?”
“Phải, đẹp lắm.”
Nhưng bà Ninh chuyển đối tượng: “Đã kết hôn rồi, có đẹp hay không thì phải để Tương Tương khen mới được.”
Dư Tương vùi mặt vào chén cơm: “Bà nội, cháu không chơi với bà đâu, cháu tập trung ăn cơm thôi.”
Hai người cười to, gương mặt Ninh Miễn cũng tươi tỉnh, xem ra hai tháng này cô và bà nội ở với nhau rất hòa thuận.
Sau khi ăn xong, bà Ninh nhớ ra gì đó, dặn dò: “Nếu đã về thì chủ nhật này cháu và Tương Tương dành chút thời gian đi thăm nhà mẹ của con bé đi. Em gái Tương Tương sắp kết hôn rồi, hỏi xem bên đó có cần giúp đỡ gì không.”
Sau đó bà chỉ đạo mang về đó một vài đặc sản Tân Môn cho nhà họ Dư. Về phương diện đối nhân xử thế, nhà họ Ninh chưa bao giờ thiếu lễ nghĩa, huống chi đối phương lại là thông gia,
Nhắc tới nhà họ Dư, Ninh Miễn có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời: “Cháu biết rồi, bà nội.”
Không lâu sau, ông cụ Ninh đi công tác trở về, nhìn thấy cháu nội thì rất vui vẻ. Ông gọi anh vào phòng làm việc nói chuyện thật lâu, bà Ninh đẩy Dư Tương lên lầu sớm.
“Lát nữa bà sẽ nói Ninh Miễn quay về, cháu nghỉ ngơi trước đi.”
Mặt Dư Tương nóng bừng, cô không thể nói là cô không cần Ninh Miễn về sớm, nhưng lại không thể giải thích, chỉ có thể ngoan ngoãn đi lên lầu.
Trải giường chiếu trước.
Hơn hai tháng nay, Dư Tương độc chiếm chiếc giường lớn, gần như đã xóa mọi dấu vết tồn tại của Ninh Miễn. Bây giờ cô phải sửa soạn lại, đổi áo gối mới, lấy chăn mới từ tủ quần áo ra. Trước khi Ninh Miễn trở về, cô cố ý mang từ nhà mới lại đây, còn viện mấy lý do thật thật giả giả để giấu diếm bà nội.
Sau khi dọn giường, Ninh Miễn vẫn chưa trở về, Dư Tương thành thật nằm ở nửa bên giường của mình, chuẩn bị đi ngủ trước.
Cũng không biết Ninh Miễn muốn giải quyết quan hệ giữa bọn họ như thế nào…
Lúc Dư Tương mơ màng sắp ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu, sau đó là tiếng gõ cửa. Cánh cửa mở ra, cô nằm nghiêng quay đầu nhìn lại nhìn một cái.
Là Ninh Miễn, anh nhìn cô một cái rồi xoay người đóng cửa phòng lại.
Dư Tương quay đầu lại, không nhịn được mà ngáp một cái.
Phần đệm bên cạnh lún xuống, Ninh Miễn giũ chăn ra rồi ngồi vào trong đó. Anh dựa vào đầu giường, hơi nghiêng đầu nhìn cô, phía dưới mái tóc dài xõa tung là cần cổ trắng nõn, góc nghiêng của cô vẫn xinh đẹp như thế, có thể nhìn thấy mắt cô vẫn mở nhưng cô không nói gì cả.
“Gần đây thế nào rồi? Sau khi bà nội xuất viện ấy.”
Nửa câu sau và nửa câu đầu cách nhau khoảng ba năm giây.
Dư Tương lật người nằm thẳng: “Vẫn được, ngày nào cũng tươi tắn.”
Hai người nhìn nhau một lát, ánh mắt đều rất bình tĩnh, Ninh Miễn ừ một tiếng rồi hỏi: “Cha mẹ bên kia thì sao"
“Vẫn tốt, gần đây em không về đó.”
“Ừm, chủ nhật này em có rảnh không, chúng ta qua đó nhé?”
“Được.”
Sau đó cuộc đối thoại kết thúc, anh tắt đèn bàn, trong phòng bỗng trở nên tối đen. Sau khi quen với bóng tối, Dư Tương trở mình nằm quay lưng về phía Ninh Miễn.
Ninh Miễn nằm xuống giường, không gian yên tĩnh không một tiếng động.
Dư Tương lại ngáp một cái, tạm thời không hiểu Ninh Miễn đang muốn làm gì, coi như chuyện ngày hôm đó không xảy ra sao? Vẫn đồng ý với ước định khi kết hôn của họ à?
Cuối cùng, còn chưa hiểu cái gì, nhưng cô đã không chịu nổi nữa mà đã ngủ mất.