Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 267






Người ta hay có câu tình địch gặp lại sẽ đỏ mặt tía tai, ra - đa của Lạc Hải Đường rất nhạy nên cô ấy liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra Lý Tình Tình thích Dư Uy. Hành động tuyên thệ chủ quyền như có như không kia nhìn thật chướng mắt, rõ ràng cô ấy mới là chính cung!

Lạc Hải Đường cảm thấy tủi thân, chẳng phải chỉ mới có một tuần không hẹn hò với Dư Uy thôi sao, sao anh ta có thể đi chung với nữ sinh khác chứ?

"Dư Uy, cô ta là ai?"

Lý Tình Tình cũng có ra - đa tình địch, trên bàn này chỉ có một người đàn ông là Dư Uy, Lạc Hải Đường không có khả năng đến vì người khác, lúc này mới đứng lên hỏi: "Cô là ai? Tôi và Dư Uy mời các em ăn cơm, liên quan gì tới cô?"

Lạc Hải Đường trừng lớn mắt: "Dư Uy, mấy người... mấy người hợp lực ăn h.i.ế.p em có phải không?"

DTV

Lần trước cô ấy nghe theo đề nghị của Dư Tương, nói ra những mối quan hệ trước kia cho Dư Uy nghe, Dư Uy tỏ vẻ cũng không để ý nên bọn họ ở bên nhau, cùng lắm thì sau này sẽ gặp Lạc Hải Minh. Hơn nữa Dư Lộ đã định kết hôn rồi, cô ta cũng không liên quan gì đến nhà họ Lạc nữa, Lạc Hải Minh chỉ tính là yêu đơn phương, không ảnh hưởng đến chuyện tình của bọn họ.

Rõ ràng đâu có vấn đề gì, tại sao lại âm thầm thay đổi vậy?

Dư Uy không muốn làm người trong lòng hiểu lầm nên vội giải thích: "Hải Đường, không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ dẫn mỗi hai em gái đi ăn cơm.”

Lý Tình Tình này giống như kẹo mạch nha vậy, ném không xong. Anh ta cũng không ngờ mình xui như vậy, thế mà lại tình cờ gặp được Lạc Hải Đường ở nhà hàng!

Dư Tương chậm rãi thêm mắm dặm muối: "Tôi tuyên bố, trước hết, tôi không biết vị tên Lý Tình Tình này, cô ta được Dư Lộ dẫn qua đây, tôi chỉ đi ăn ké."

"Chị..."

Lý Tình Tình biết được Dư Tương đáng ghét đến mức nào rồi! Chẳng trách trước kia Lộ Lộ bị cụ già đánh!

Lạc Hải Đường mím chặt môi, cố kiềm chế không khóc, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt nhưng không rơi xuống, trong suốt long lanh đến mức Dư Uy không dám nhìn.

"Hải Đường, mọi chuyện thật sự không giống như em nghĩ đâu, anh và Lý Tình Tình vốn không quen, tiền cơm là anh trả, không có chút liên quan gì đến cô ta!"

Dư Lộ nhíu chặt mày, cô ta không ngờ Dư Uy thích Lạc Hải Đường đến vậy, còn vội vàng giải thích...

Dư Tương chọc chọc cánh tay cô ta, tiến lại gần hỏi nhỏ: "Dư Lộ, cô độc ác thật đấy, lúc trước đeo bám Lạc Hải Minh thì tạo quan hệ tốt với Lạc Hải Đường, bây giờ Lạc Hải Đường vô dụng rồi thì lập tức phủi tay, cô ấy ở bên Dư Uy đe dọa đến lợi ích gì của cô sao? Chẳng phải Hứa Chấn Uyên đã biết lịch sử huy hoàng của cô từ lâu rồi à? Còn che che giấu giấu cái gì? Vậy mà cô dám phá hủy mối nhân duyên tốt của Dư Uy, không sợ anh ấy hận cô sao?"

"Em không có! Chị..."

Dư Lộ nhìn chằm chằm Dư Tương, trong đầu chỉ có suy nghĩ duy nhất đó là không thể để Lạc Hải Đường gặp được Hứa Chấn Uyên!

Vốn dĩ thân phận của Lạc Hải Đường cao quý hơn cô ta, có thể thỉnh thoảng gặp phải "anh", thậm chí còn có trợ thủ đắc lực nhìn trộm thiên cơ đuổi theo chuyển thế của "anh", cô ta chỉ có thể bày mưu tính kế ở sau lưng, đổi vận mệnh của Lạc Hải Đường thành của mình, mới có cơ hội nên duyên với "anh".

Đời này, Lạc Hải Đường chính là người bình thường, trước đây cô ta tìm được Lạc Hải Đường là chuyển thế của người nọ nên làm bạn với cô ấy, vốn dĩ là muốn cắt đứt khả năng Lạc Hải Đường tranh giành với cô ta, bây giờ không được phép thất bại trong gang tấc.

Dư Tương tiếp tục khiêu khích, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dư Lộ, tràn đầy ác ý tò mò: "Sao nào? Chẳng phải cô sợ gia thế của Lạc Hải Đường tốt, sau này có thể gây bất lợi cho cô sao? Cô có thể nói với Dư Kiến Kỳ rằng Dư Uy đang trèo cao, xem ông ấy trừng phạt Dư Uy như thế nào?"

Dư Lộ giận dữ: "Dư Tương, chị đừng có quá phận, tại sao chị cứ nắm chặt chuyện này không buông thế?"

Dư Tương hừ một tiếng: "Tôi chưa từng tha thứ cho cô, là cô làm chuyện có lỗi với tôi, trái lại giọng điệu của cô nghe giống như mình mới là người bị hại, cô nhớ kỹ cho tôi, tôi muốn lấy chuyện này ra nói lúc nào thì chính là nói lúc đó."

[Hệ thống Trường Phong: "Dư Tương, có thể."]

Dư Lộ còn đạp lên Dư Tương, nghe nói thế, Dư Tương lười lãng phí nước bọt, tiếp tục mút vịt quay.

["Nói rõ xem sao lại thế này?"]

[Hệ thống Trường Phong: "Ừ."]

["Không thể nói cho tôi biết đúng không?"]

[Hệ thống Trường Phong: "..."]