Giữa trưa tan học, Lạc Hải Đường lắp bắp dịch tới gần: "Ngọc Khiết, lúc trong lớp cái hộp sắt cô cầm trong tay là của cô sao?"
Phương Ngọc Khiết biết cô ấy biết rồi vẫn cố hỏi nên nhịn cười đáp: "Không phải của tôi, là của Tương Tương."
"Cái gì vậy, tôi thấy rất thơm."
"Kem bảo vệ da ấy mà."
Lạc Hải Đường không biết nói thêm gì nữa. Vốn dĩ cô ấy định đến hỏi Dư Tương, nhưng Dư Tương không để ý đến cô ấy, mà cô ấy thì không thể hạ mình được, thế là chỉ có thể tiếp tục banh miệng đi căn tin tìm anh trai mình.
Sau tiết thể dục buổi chiều chính là cuối tuần nên Dư Tương dọn dẹp xong đồ đạc rồi nói tạm biệt Phương Ngọc Khiết để chuẩn bị về nhà. Còn chưa đi tới cổng trường cô đã nhìn thấy một người loanh quanh gần phòng học. Cô liếc mắt một cái đã nhận ra người đó là Chu Tư Vi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dư Tương vẫn quyết định tới chào hỏi với Chu Tư Vi.
Chu Tư Vi nhìn thấy cô thì vẫn như ngày trước, chỉ là nụ cười trông có vẻ gượng gạo, thấy cô thoải mái an nhàn thì không khỏi ngưỡng mộ hỏi: "Có phải tan học em sẽ đi tìm Ninh Miễn không?"
Dư Tương đang nghĩ ngày mai mình có thể ngủ một giấc ngon rồi, nhưng nghĩ lại thì giải thích nhiều cũng chẳng khác gì thể hiện tình cảm, thế là cô gật đầu xem như đồng ý.
"Đúng lúc em về nhà ăn cơm. Sao chị Vi lại đến trường vậy?"
Chu Tư Vi chậm rãi nói: "Không sợ em chê cười. Chị đến tìm Lạc Hải Minh, muốn gặp anh ta một lần. Cả tuần nay anh ta không về nhà."
Dư Tương nhíu mày: "Này có gì mà đáng chê cười chứ. Chị theo đuổi người mà chị thích, thật dũng cảm mà."
"Nhưng em biết đáp án là gì mà còn muốn tự mình đi hỏi một câu, chẳng lẽ không phải là ngu ngốc à?"
"Không hỏi thì vĩnh viễn chị cũng sẽ không từ bỏ được đâu."
DTV
Chu Tư Vi cũng có suy nghĩ này. Cô ấy nghĩ nghĩ rồi hỏi ra tiếng: "Dư Lộ không thích anh ta sao?"
"Đúng thế."
Chu Tư Vi khoanh tay gật đầu: "Tương Tương, em đi theo giúp chị được không? Chị sợ một mình chị đi sẽ sợ. Chị không dám nhờ bạn bè đến cùng. Các cô ấy một là đã kết hôn, hai là đang chuẩn bị kết hôn cả rồi. Chị không muốn để người ta chế giễu. Nhưng chúng ta là người thân, em còn nhỏ hơn chị, chị không sợ bị em chê cười."
Chỉ là sợ cô đơn thôi.
Dư Tương cởi găng tay ra đưa cho cô ấy: "Được, em đi với chị."
Trên găng tay vẫn còn dính nhiệt độ cơ thể cô. Hai tay Chu Tư Vi đều lạnh lẽo nên chút ấm áp này dần dần giúp cô ấy lấy lại cảm giác.
"Thật ra chị rất ngưỡng mộ em và Ninh Miễn. Hai người mới quen biết không bao lâu thế mà sau khi kết hôn lại quá hòa hợp. Chị lớn hơn Ninh Miễn nửa năm, lúc bằng em đã thích Lạc Hải Minh, vẫn luôn mong chờ ngày kết hôn. Nhưng chờ mãi đến bây giờ, mẹ chị còn bảo chị khờ nữa. Có phải chị nên tìm một người phù hợp để kết hôn sớm không, vậy thì sẽ không lãng phí nhiều năm đợi chờ như thế."
Dư Tương lùi về phía sau một bước: "Này, chị chắc chắn rằng em và Ninh Miễn rất hòa hợp sao?"
Chu Tư Vi hỏi lại: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"... Em nói lời thật lòng chị đừng giận nhé, hình như mắt nhìn người của chị thật sự có chút vấn đề thì phải? Em cảm thấy hai người chúng em ở cùng nhau rất bình thường."
Chu Tư Vi dở khóc dở cười: "Em đang kéo thù hận cho bản thân đấy."
Dư Tương: "..."
Sao mà hòa hợp được chứ? Khoảng thời gian trước Ninh Miễn chính là sự kết hợp giữa một núi băng và một cái hũ nút. Hành động của bọn họ tốt đến mức có thể lừa gạt mọi người luôn rồi. Có phải bọn họ cũng có thể cống hiến cho sự nghiệp văn nghệ tổ quốc rồi không nhỉ?
Trong lúc hai người trò chuyện thì anh em nhà họ Lạc đã cùng nhau về nhà rồi. Lạc Hải Minh chạy xe đạp chờ Lạc Hải Đường, đủ để nhìn ra tình cảm giữa hai anh em rất tốt. Lạc Hải Minh cũng nhìn thấy Chu Tư Vi nên vô thức trốn tránh ánh mắt cô ấy nhìn qua.
Chu Tư Vi giật giật miệng muốn mở miệng ngăn anh ta lại. Nhưng Lạc Hải Minh cúi đầu, sau đó nhảy lên xe phóng nhanh qua trước mặt hai người. Lạc Hải Đường đang vui vẻ nói gì đó với anh ta nên không nhìn thấy Dư Tương và Chu Tư Vi đứng ven đường.
"Chị Vi..."
Chu Tư Vi nhanh chóng nâng tay lên lau nước mắt trên mặt: "Thôi bỏ đi, ngay cả nói chuyện anh ta cũng không muốn nói với chị, quên đi vậy. Như vậy cũng tốt."
Trước khi đến đây cô ấy đã có dự cảm rồi. Bây giờ không nói gì cũng chứng minh rằng nhiều năm thanh xuân của cô ấy đã xuống mồ rồi, hoàn toàn hết hy vọng.
Dư Tương lặng lẽ đứng cùng cô ấy, mãi đến khi Chu Tư Vi lau khô nước mắt.
"Tương Tương, đêm nay chị có thể ở lại nhà em không? Chị sợ như vậy mà về mẹ chị sẽ lo lắng. Bà ấy có thể cầm d.a.o đi tìm Lạc Hải Minh tính sổ đấy."
Dư Tương cũng có ấn tượng của mẹ Chu nên đồng ý ngay: "Được, đúng lúc em có việc muốn tìm chị Vi."