Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 185




Dư Tương kề sát mặt vào mặt anh một chút: "Trên mặt anh nhiều năm qua không dùng thứ gì mà vẫn có thể duy trì được như bây giờ. Đúng là phần thưởng trời cho mà."

Ninh Miễn nhíu mày: "Anh cũng đâu có dựa vào mặt kiếm cơm."

Ặc, Dư Tương nói trong lòng, nhưng mà anh dựa vào mặt để cưới vợ đấy. Nếu không phải vì khuôn mặt này của anh thì trước kia có c.h.ế.t cô cũng không nhận nhiệm vụ.

"Em..."

Có vẻ như Ninh Miễn đoán được ra cô đang nghĩ gì.

Dư Tương cười he he lùi về phía sau một bước: "Anh không đoán được gì đâu, ngủ đi."

Hai người nằm xuống nhưng trong một chốc chưa ngủ được. Sau kỳ kinh nguyệt Dư Tương đã có thể trở mình thoải mái rồi, nhưng lăn qua lăn lại không ngủ được. Trên cơ bản là Ninh Miễn luôn ngủ sau cô. Nghe thấy động tĩnh, anh bèn nâng tay bật đèn bàn lên.

Dư Tương bị ánh đèn làm chói nên híp mắt lại hỏi: "Anh bật đèn làm gì thế?"

Ninh Miễn đi mở một khe hở nhỏ trên cửa sổ. Hôm nay nhiệt độ của hệ thống sưởi hơi cao quá.

"Giữa trưa hôm nay em đi ăn cơm với mẹ à?"

DTV

"Vâng."

Dư Tương nằm xuống ổ chăn: "Bên phía chị Vi có tin tức gì không? Chị ấy bằng lòng tha cho Lạc Hải Minh sao? Dư Lộ bên kia không có ý gì với Lạc Hải Minh. Hôm nay mấy người bên nhà mẹ em sẽ cho nhà họ Lạc một đáp án là hoàn toàn từ chối."

"Chiều nay anh đã gọi điện thoại rồi. Cậu nói bên đó đang lo lắng. Ngày mai anh sẽ liên lạc lại để truyền đạt thái độ của nhà em."

Dư Tương gật đầu vì sự thông thấu của anh. Chỉ cần nhà họ Dư không có ý kia thì mọi chuyện sẽ là Lạc Hải Minh ảo tưởng, miễn là anh ta phủi sạch quan hệ với Chu Tư Vi là được rồi. Về phần phải theo đuổi Dư Lộ như thế nào thì đó là chuyện của một mình anh ta.

"Hết rồi hả?"

"Còn nữa, em còn muốn hỏi nhưng quên rồi. Hôm nào rồi nói sau."

Ninh Miễn tắt đèn bàn đi. Dư Tương kéo chăn nằm xuống nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ.

Dần dần, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể mờ mờ nhìn thấy rõ trang trí trong phòng.

Ninh Miễn trở mình một cái hướng mặt về phía Dư Tương. Vừa lúc, Dư Tương cũng không biết đã xoay người khi nào mà hướng mặt về phía anh. Hai người mặt đối mặt, chỉ là một người nhắm mắt lại ngủ sau còn một người lại trợn tròn mắt nhìn cô.

Một tay của Ninh Miễn đang đặt bên ngoài chăn. Anh nhẹ nhàng nâng tay lên muốn chạm vào má cô, cuối cùng lại dừng giữa không trung rồi kéo chăn lên cho cô.

...

Dư Tương lại tình cờ gặp Lạc Hải Đường một lần nữa trong phòng học. Quả thật đối phương giống như Tần Mộc Lan nói. Ai có suy nghĩ gì với anh trai cô ấy là cô ấy sẵn sàng cắn người đó liền. Trước kia còn là cô gái nhiệt tình vô cùng mà lần này thấy cô, cô ấy lại cố ý hừ lạnh một tiếng.

Phương Ngọc Khiết khó hiểu: "Hai người các cô làm sao thế?"

"Một lời khó nói hết, sau này nhìn xem có thể dịu đi hay không đã."

Hai tiết Triết học, lúc nghỉ giữa giờ Dư Tương và Phương Ngọc Khiết kết bạn đi nhà vệ sinh. Lúc trở ra hai người thấy Lạc Hải Đường ở đó.

"Ê, Dư Lộ không thích anh trai tôi vì sao còn muốn qua lại với tôi?"

Dư Tương vẫy vẫy mấy giọt nước trong tay: "Vì sao cô không đi hỏi Dư Lộ?"

"Chẳng phải cô là chị gái cô ta à?"

"Đúng thế, tôi là chị gái cô ta nhưng có phải người phát ngôn của cô ta đâu. Vả lại, giá trị của cô chỉ là để lợi dụng để gặp anh trai cô thôi sao?"

Lạc Hải Đường tức giận rời đi.

Dư Tương nhún nhún vai, chờ Phương Ngọc Khiết đi ra rồi hai người cùng về phòng học. Sau một tiết, Dư Tương cảm giác mu bàn tay mình hơi khô. Lúc này cô mới nhớ mình quên bôi kem, bèn lấy lọ kem thường mang theo ra xoa một ít lên, mùi hoa hồng tản ra trong không khí.

Phương Ngọc Khiết tò mò nhìn qua, Dư Tương bèn đưa cho cô ấy ngửi thử. Trông cô ấy có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng chỉ ngửi thử rồi trả lại. Thời buổi này các cô gái có chút sản phẩm dưỡng da như kem dưỡng các thứ đều xem như của quý, không ai dễ dàng cho người khác dùng.

Dư Tương nhẹ nhàng nói: "Cô thử xem."

Thứ cô mang theo trên người là bản cũ bình thường, không sợ không thể cho người khác thử.

Phương Ngọc Khiết vô cùng cẩn thận quét một ít lên tay, đúng là rất thơm, cũng rất mịn. Cô ấy đang định hỏi mua ở đâu thì phát hiện giảng viên đang nhìn qua đây nên lập tức thu tầm mắt lại ngoan ngoãn nghe giảng bài.

Thỉnh thoảng Lạc Hải Đường quay đầu nhìn qua đây cũng ngửi được mùi hương khác lạ trong không khí. Mắt cô ấy sáng lên, muốn cầm nhìn xem nhưng Dư Tương đã đóng nắp cất đi mất rồi. Cô ấy tức giận quay đầu lại.

Không nhìn thì không nhìn, có gì ghê gớm đâu!



Nhưng mà thơm thật đó...