Lần đầu tiên Lâm Bảo Chi cảm thấy bình thường Dư Lộ trông có vẻ ngoan ngoãn khéo léo lúc gây chuyện lại không phải chuyện bình thường. Không có việc gì lại chọc tới Lạc Hải Minh làm gì chứ? Nếu không phải nó chọc tới anh ta thì bây giờ cũng không phải là tình trạng này rồi!
Dư Lộ siết chặt nắm đ.ấ.m tay không nói gì.
Cô ta tránh sau cửa phòng ngủ nghe cuộc đối thoại của cha mẹ. Cô ta không biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với Dư Tương. Tính tình của Dư Tương không thay đổi, vẫn xúc động ngang ngược như sáu năm trước, không hề để lại cho cha mẹ chút mặt mũi nào, lại càng không như khi còn bé. Nhưng vận mệnh sau này của Dư Tương lại khác xa trong trí nhớ của cô ta.
Dư Lộ vẫn luôn nghi ngờ việc học đại học của Dư Tương là do người khác mạo danh thế vào. Dư Tương sau khi trở về thành phố vốn nên ngang ngược ầm ĩ, lúc gả cho Ninh Miễn cũng không hề yên tĩnh chút nào. Nhưng sự thật là không hề như thế.
Bởi vì phần lớn chuyện xảy ra đều giống trong trí nhớ nên Dư Lộ vẫn luôn không để ý đến Dư Tương, chỉ đứng chờ Dư Tương tự mình đi tìm đường c.h.ế.t mà thôi. Tìm được Từ Tinh cũng là vì hai người ở nông thôn không hợp nhau. Cô ta đã từng âm thầm đi hỏi thăm, cũng đến cửa hàng Bách Hóa hai lần rồi, chính tai nghe Từ Tinh nói rằng trong khoảng thời gian thanh niên trí thức xuống nông thôn đã làm ra nhiều điều đáng ngạc nhiên.
Mặc dù không đề cập gì tới chuyện Dư Tương kết hôn ở nông thôn nhưng chắc chắn chuyện này đã xảy ra. Dù sao thì cách thức và thời gian gặp nhau của cô ta và Hứa Chấn Uyên cũng không hề thay đổi, không thể nào chỉ có một mình Dư Tương thay đổi được. Dư Tương không thể nào thi đậu đại học như đã thay đổi thành một người khác như thế được.
Chẳng lẽ Dư Tương là người nọ chuyển thế? Không, không thể nào, cô ta đã xác định đó là...
Có lẽ là bởi vì tiên quân chuyển thế thành Hứa Chấn Uyên chăng? Tiên quân đã xác định là chướng mắt Dư Tương nên Dư Tương không tìm thấy đối tượng kết hôn phù hợp ở nông thôn, chỉ có thể đi con đường khác để mưu sinh, đổi thành thi đại học rồi trở về thành phố?
Dư Lộ không yên lòng. Bây giờ tình cảnh của cô ta đã không còn kịp chú ý rốt cuộc Dư Tương như thế nào nữa rồi. Trước mắt quan trọng nhất là không thể để Hứa Chấn Uyên hiểu lầm được, thay đổi ý tưởng tiếp tục duyên phận kiếp trước của anh ta, làm cho anh ta yêu cô ta như trong trí nhớ.
Cô ta hao hết tâm tư mới có thể đi theo tiên quân vào nơi này. Nếu không thể nên duyên vợ chồng với tiên quân thì đợi đến khi tiên quân trở về vị trí cũ rồi phát hiện ra những chuyện mà cô ta làm thì với tính cách của tiên quân, chắc chắn anh ta sẽ không hề nương tay nể tình..
Thế nên bây giờ cô ta không chấp nhận được chút sai lầm nào.
DTV
...
Cuối cùng Lâm Bảo Chi vẫn đến gọi người: "Lộ Lộ, con ra ngoài chút được không?"
Dư Lộ ngoan ngoãn mở cửa ra, hốc mắt đỏ ửng: "Mẹ, con nghe thấy hai người nói chuyện rồi. Con không thích Lạc Hải Minh, không hề thích chút nào. Con không biết vì sao Lạc Hải Minh lại có loại suy nghĩ như thế. Lúc ấy nếu không phải chị đánh con thì hẳn là anh ta cũng sẽ không đứng ra lấy lại công bằng cho con. Con thật sự không biết ý của anh ta. Nếu hai người cảm thấy con ở Yến Thành không ổn thì con có thể xin điều đến công tác ở ngoại thành Yến Thành. Con không có ý làm chị khó xử đâu..."
Dư Kiến Kỳ thấy dáng vẻ này của cô ta thì không đành lòng. Xét đến cùng vẫn là vì một cái tát kia, thế là ông ta từ chối ngay.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, có cần phải trốn ra ngoại thành Yến Thành không hả? Con bị điều đến chỗ đó thì bao giờ mới được điều về chứ? Cha thấy vẫn nên nhìn kỹ đã rồi hẵng nói."
Lâm Bảo Chi lại nhíu mày, lời hay đều để cho Dư Kiến Kỳ nói hết rồi, chẳng lẽ bà lại nói muốn Dư Lộ đến ngoại thành ư?
"Để nhìn xem sao đã."
Cũng chỉ có thể như vậy.
Dư Kiến Kỳ cười nói: "Dư Lộ, đi rửa mặt đi, đừng khóc, không có việc gì đâu."
Dư Lộ nín khóc mỉm cười, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch nước mắt.
Lâm Bảo Chi tức giận trừng mắt liếc Dư Kiến Kỳ một cái rồi chuẩn bị đi làm cơm. Kết quả là bà còn chưa đi đến cửa phòng bếp thì điện thoại đã vang lên. Lần này không phải ai khác mà là bà ngoại Lâm gọi tới.
"Bảo Chi, chuyện Lộ Lộ là như thế nào vậy?"
"Mẹ, mẹ đang hỏi chuyện nhà họ Lạc sao?"