Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 172




"Còn họ thì sao?"

Dư Tương chỉ vào Chu Tư Vi và Lạc Hải Đường, chỉ riêng Dư Lộ thì mặc kệ không thèm đoái hoài.

Nhưng trong mắt người ngoài vẫn nghĩ cô là đang trút giận nên cố tình không nhắc đến cô ta.

Từ Tinh cúi đầu và ngầm xin lỗi, nếu cô ta ấy tiếp tục làm phiền cô, cô ta có thể mất nhiều hơn chứ chỉ là một đôi giày da thôi đâu.

"Tôi đã hiểu lầm tất cả các cô."

Không ai thèm nói câu gì.

Từ Tinh oán hận cắn răng: “Tôi xin lỗi."

Lạc Hải Đường hài lòng và không nhịn được xua tay: "Quên đi, quên đi, sau này cô có thể phân rõ phải trái là được, buổi mua sắm hôm nay thực sự rất khó chịu."

Từ Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô ta gượng cười muốn đi.

"Chờ một chút."

Dư Tương ngăn lại nàng, cười nửa miệng hỏi: "Còn quên cái gì không? Chuyện gì ra chuyện đấy, chuyện cô vu oan chúng tôi lấy trộm đồ coi như đã qua, thế còn mấy điều cô nói linh tinh về tôi thì cứ cho qua vậy sao?”

Khi còn ở trường trung cấp chuyên nghiệp, khi làm phiền cô Từ Tinh chưa bao giờ nhận được bất kỳ lợi ích nào, cô cho rằng Từ Tinh chỉ có chút thành kiến ​​​​trong lòng với mình thôi, vỗ m.ô.n.g trở về thành phố cái là đường ai nấy đi. Không ngờ Từ Tinh vẫn còn nói nhảm về cô được, cô thật sự không muốn nghe thêm bất kỳ tin đồn nào về mình nữa.

Từ Tinh oán hận liếc nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Tôi không nên nói lời bịa đặt cô, thật xin lỗi.”

Dư Tương dừng lại, tiến lên hai bước đi tới trước mặt Từ Tinh, chậm rãi nói: “Cô nên xin lỗi, nhưng tôi không muốn tha thứ cho cô, hơn nữa, xin cô nhớ kỹ, nếu như để cho tôi biết là cô tung tin đồn nhảm về tôi sau này nữa, tôi sẽ gây rắc rối ở bất cứ nơi nào cô làm việc, và tôi sẽ khiến cô phải mất việc, để những câu chuyện quá khứ của cô ở Côn Xuyên lan truyền khắp nơi, những người ở đây đều là nhân chứng.”

Coi như làm điều tốt cho mọi người đi, cũng phải xem xem đối tượng là ai.

"... Được."

Từ Tinh lúc này có không muốn đồng ý thì cũng phải đồng ý. Cô ta thầm hận Dư Tương bắt lý không chịu tha cho người khác.

Lạc Hải Minh nhíu mày thật sâu.

Ninh Miễn mặt không biểu cảm, tựa hồ không hề kinh ngạc. Dư Tương vỗ tay: "Được, còn lại là chuyện nội bộ chuyện của đơn vị anh, giám đốc Kỳ, chúng ta đi được chưa?"

Kỳ Thao cười tươi rói nói: "Đương nhiên, tính khí này của em vẫn vậy, nhưng khá tốt đấy, vậy thì không bị thiệt được."

"Hôm nay cảm ơn giám đốc Kỳ nhiều nha!"

"Đừng cười anh, lần này là nhân viên trong đơn vị bọn anh có lỗi, sau này bên anh sẽ đẩy mạnh rèn luyện, lần này cảm ơn em không so đo nhiều, đợi hôm khác anh mời hai vợ chồng tài đức ăn cơm nhé!”

Kỳ Thao ra hiệu cho Từ Tinh đến gặp lãnh đạo để nhận hình phạt, và Trưởng phòng Long nhân cơ hội tiễn hai cảnh sát đi.

Từ Tinh miễn cưỡng rời đi. Trưởng bộ phận giày và mũ đã đợi rất lâu. Sau khi bị khiển trách, Từ Tinh được yêu cầu quay lại quầy làm việc càng sớm càng tốt. Từ Tinh sờ vào cái bụng đang réo của mình nhưng phải tiếp tục đứng. Nếu không phải gặp Dư Tương, làm sao cô ta có thể xui xẻo như vậy!

DTV

“Lệ Hồng, lúc cô trông hàng cho tôi có bán được gì không?”

“Không.”

Từ Tinh tức giận đùng đùng chỉnh lại giày da và mũ trên kệ, đột nhiên thấy trên mặt đất có một cục giấy có chút khác biệt, cô ấy nhanh chóng nhặt chúng lên gỡ ra, nó không ngờ lại là một cục 5 tờ tiền!

Ai đã cho số tiền này? Tiền phải nhập kết toán cô ta đã nhận cả rồi, đây chẳng lẽ là ai lấy giày da đi sau đó ném tiền lại, họ còn cho thêm 20 đồng! Kiếm rồi! Kiếm rồi! Hên quá!

Từ Tinh mỉm cười hạnh phúc và bí mật giấu đi. Cấp trên yêu cầu cô trả tiền đôi giày da đó là 25 đồng như một khoản tiền phạt. Vậy là cô ta có thể kiếm được 25 đồng rồi!

Có vẻ như bốn con người kia thực sự không ăn cắp giày da, cũng đúng thôi, mấy người như bà chằn đó sao có thể cho nhiều tiền thế này chứ?

Lý Lệ Hồng từ bộ phận giày da của nữ nhìn thấy Từ Tinh dở khóc dở cười một lúc, theo bản năng tránh xa, người này phải bị điên và bị ngu không?

Ở bên này, hai bên bắt tay và nói lời tạm biệt.

Kỳ Thao đích thân đưa họ ra ngoài cửa hàng Bách Hóa. Anh ta còn có một công việc, vì vậy anh ta đã đồng ý bằng lời rằng sẽ gặp lại nhau trong tương lai lúc đôi bên tạm biệt.

Lạc Hải Đường thấp giọng nói: "Vị giám đốc này uy nghiêm như vậy, mọi người có nghĩ Từ Tinh kia phải đến tiền không? Đôi giày gia kia rốt cuộc là ai lấy đi chứ?”

Chu Tư Vi không nghiêng về ý nào, chỉ nói: “Chắc là phải đền thôi, nếu như biết được ai đã lấy dày thì cũng đâu phải loằng ngoằng tới tận bây giờ?”