Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 156




Bánh bao màn thầu còn chưa chín, Ninh Miễn đã dắt chó quay về, đây là lần đầu tiên anh vào bếp.

“Cho Quyển Quyển ăn chưa?”

Đầu năm nay không có thức ăn cho chó, nuôi chó cũng không cần cầu kỳ, nhưng Quyển Quyển ăn cũng tương đối khá, không chỉ là bánh bao chay, nó còn ăn món mặn ở nhà sau khi hết ăn chay như một ít gan gà và thịt gà, bình thường thì ăn màn thầu trộn lẫn cám mì.

Ninh Miễn gật đầu.

Dư Tương ngáp một cái: "Vẫn còn chưa xong, sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?”

"Trời lạnh, không muốn chạy."

“Thật không?”

Ninh Miễn nhìn bốn phía xung quanh, ho nhẹ một tiếng: "Anh có thể giúp gì cho em không?"

Dư Tương cũng không khách khí, cô không muốn chạm vào nước lạnh nên đã dứt khoát ra lệnh: "Anh vo một ít gạo và kê, sau đó rửa sạch sẽ vỏ trứng gà là được.”

Cần dùng bao nhiêu gạo cô đều mang ra sau đó cất đi, Ninh Miễn không phải người lười biếng, chẳng mấy chốc đã làm xong chuyện nhỏ này.

DTV

Dư Tương cũng rất nhanh chóng chiên xong đậu phụ, cháo và bánh bao còn nóng hổi, Ninh Miễn đến đúng lúc nên giúp cô dọn cơm lên bàn, bà Ninh và ông Ninh vừa rửa mặt xong thấy vậy thì nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Ninh Miễn hắng giọng, không giải thích gì khi thấy khuôn mặt tươi cười của họ, anh lấy bánh bao và lúa mạch cho hai người ăn.

Cả hai món ăn sáng đều được mọi người nhất trí khen ngợi, bà Ninh thích ăn chua ngọt, đặc biệt là món trứng chua ngọt, Dư Tương nhường món trứng của mình cho bà ấy, cô chỉ ăn lòng trắng trứng, còn lòng đỏ thì cho con chó, nó vui vẻ vẫy đuôi một cách vô thức.

Ninh Miễn cũng đút lòng đỏ trứng cho Quyển Quyển, nó ngẩng lên xem Dư Tương có ăn của mình không, Dư Tương cầm lòng đỏ trứng từ tay Ninh Miễn rồi đưa cho Quyển Quyển đang há miệng ăn, nó tiếp tục vui vẻ vung vẩy cái đuôi.

Dư Tương vui vẻ không thôi, vỗ vỗ đầu con chó, đắc ý nói: “Quyển Quyển ngoan, chúng ta có quan hệ tốt nhất, có phải không?”

Quyển Quyển sủa lên hai tiếng.

Ninh Miễn thở dài nặng nề: "Thời thế thay đổi.”

Con chó không hiểu, nhưng Dư Tương có thể hiểu, vì thế cô làm mặt quỷ với anh rồi quay lại bàn ăn, để lại một người một chó nhìn nhau.

Ninh Miễn nhìn nó chằm chằm, hừ nhẹ một tiếng, sau đó gật đầu cảnh cáo rồi đi về bàn ăn, con ch.ó cũng vẫy vẫy đuôi rồi ăn điểm tâm.

Ăn xong còn chưa kịp dọn dẹp bát đũa thì thấy Chu Tư Vi đạp xe đến nhà họ Ninh, trên tay cầm một ít chân gà hầm, mẹ cô ấy làm món kho rất ngon, Dư Tương thích thú gặp chân gà đến nỗi không thèm để ý những người xung quanh.

Chu Tư Vi cảm thấy rất thú vị: "Mắt nhìn người của Ninh Miễn quả thực không tồi, sống cùng em chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.”

Dư Tương không chút áp lực nào nhận lời khen này, cô lau tay nhìn đồng hồ rồi mới hỏi: “Chị Vi, Hải Đường không đi cùng chị sao?”

Hôm nay bốn cô gái có hẹn cùng nhau đi mua sắm, Lạc Hải Đường cũng muốn tham gia, chỉ là Dư Tương không hiểu tại sao hôm qua Chu Tư Vi và Dư Lộ tới gặp mình.

“Đúng rồi, Dư Lộ nói trước tiên sẽ đến nhà bà ngoại, còn Hải Đường thì chắc là không về sớm như vậy, nên chị mới qua chỗ em chơi một chút, Hải Đường biết chị ở đây nên sẽ tự mình qua.”

Dư Tương nhân cơ hội hỏi: "Thì ra các chị đều biết nhau."

Chu Tư Vi gật đầu: "Chị đã gặp Hải Đường khi bọn chị còn ở Thượng Hải. Về cơ bản là chị nhìn em ấy lớn lên, nhưng chị không biết Dư Lộ và Hải Đường quen nhau như thế nào. Có vẻ như Dư Lộ biết em gái của Hải Đường, về sau cũng trở thành bạn bè với nhau, em không biết sao?”

Dư Tương khoát khoát tay: “Em mới trở về không lâu, hôm qua cũng mới gặp Hải Đường, đúng rồi, sao chị lại nghĩ ra rủ mọi người cùng đi mua quần áo?”

“Hôm qua lúc tan tầm chị gặp phải Dư Lộ, bọn chị cũng trò chuyện với nhau, cô ấy bảo mình nhìn thấy một kiểu giày da mới trong cửa hàng bách hoá, bảo chị đi xem thử. Lúc ấy chị đang nói về em thì Dư Lộ đề xuất đi gặp em, thật ra chính cô ấy cũng không nghĩ mình sẽ đi đến nhà họ Ninh tìm em đâu.”

Theo cách nói của Chu Tư Vi, cô ấy và Dư Lộ có mối quan hệ bình thường, nhớ lại biểu hiện của hai người họ tối qua thì cũng không giống như bạn bè thân thiết, Dư Tương cũng có thể cảm nhận được, chủ ý Chu Tư Vi nói vậy là để tạo bầu không khí, mà bầu không khí này tựa hồ như lấy người làm nhân tố, Dư Lộ tìm cô đi dạo phố đúng là một chuyện hiếm có khó tìm.