Dư Lộ rũ mắt, đáy lòng tràn ngập xấu hổ cùng cáu giận.
“Con đã biết, mẹ.”
Nhà họ Bùi khôi phục lại bữa cơm trưa ấm áp và hoà thuận, buổi chiều, lúc Dư Tương cùng Ninh Miễn rời đi không thể tránh được yêu cầu mang một bát sủi cảo về nhà.
Đến nhà họ Ninh, Dư Tương nói với bà Ninh: “Bà ơi, đây là sủi cảo con băm nhân, ăn ngon lắm ạ.”
Bà Ninh lập tức nói: “Được, thế buổi tối bà cũng làm sủi cảo ăn, Tiểu Hạnh sẽ làm sủi cảo chiên, cháu muốn ăn không?”
“Muốn!”
Bà Ninh cười.
Dư Tương nhớ tới việc người khác nói cô dỗ được bà ngoại và bà Ninh, hình như cũng không phải không đúng, chỉ là tùy tiện dỗ các bà vui vẻ thôi, cô rất quen, chỉ là quan trọng nhất cũng là do hai vị trưởng bối có tính tình tốt.
Nói chuyện với bà xong, Dư Tương liền đi lên lầu, Ninh Miễn đang cầm kính lúp nghiên cứu cái bồn kia, nghiêm túc cẩn thận như một nhà khảo cổ, Dư Tương chợt nhớ tới cảnh buổi sáng anh đứng chung một chỗ với Dư Lộ, có nhiều có ít của Ninh Miễn rốt cục là được bao nhiêu?
Ninh Miễn phát hiện ánh mắt của cô, đành dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, cái bồn này anh đã nghiên cứu ra gì rồi?”
“Đoán chừng là đồ vật thời Tống, không thấy nhiều lắm.”
Khá giống với lời nhắc nhở của Trường Phong, Dư Tương đúng lúc này bày vẻ mặt ngạc nhiên: “Thật á? Có thể bán lấy tiền không?”
“Xem em kìa, tuy rằng thiếu góc, nhưng giá cũng sẽ không quá thấp, chủ nhân ban đầu của nó không tầm thường, hẳn là thuộc về cung đình thời Tống truyền ra rồi lưu lại.”
“Phải không? Vậy thì tốt quá!”
Dư Tương vui vẻ xong, thì đổi chủ đề: “Đúng rồi, anh cũng có nghiên cứu với đồ cổ à? Trông có vẻ rất lợi hại đó?”
Sau khi Ninh Miễn thoát khỏi cái danh ma ốm, đã phát triển nhanh chóng ở thời kỳ lộn xộn đó, anh giỏi đọc sách, chẳng lẽ còn nghiên cứu cả đồ cổ? Còn nữa, cũng phải có đồ thật để anh phân biệt được thật giả chứ, lúc đó không có điều kiện này, còn một điều nữa, trong nguyên tác không hề đề cập đến việc Ninh Miễn thích cổ vật, nếu Ninh Miễn thật sự có kỹ năng này, thì sau này cô hành động phải càng cẩn thận hơn.
Trong lòng chuyển biến liên hồi, thì Ninh Miễn lại là dáng vẻ thản nhiên: “Khi còn nhỏ anh bắt đầu cảm thấy hứng thú, thực ra chủ yếu là chịu ảnh hưởng từ sách lịch sử, anh thích đọc ít sách lịch sử, ông ngoại anh, ông ngoại cũng có chơi đồ cổ vài thập niên rồi, còn học một ít từ ông nữa.”
Anh nhắc đến ông ngoại thường theo thói quen nói là ông ngoại tôi, nhìn Dư Tương, cũng chẳng có cảm giác gì.
“Em nhớ ra rồi, thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ở chợ Đông Phong ấy, Khương Duệ Quân tiện tay đưa cho anh tấm thẻ bài đó rất tốt đấy, tấm thẻ bài đó đâu rồi? Có thể cho em xem không?”
“Em chờ anh lát.”
Ninh Miễn xoay người lôi một cái rương nhỏ ra, không thấy rõ bên trong có gì, Ninh Miễn dường như cũng ở cố ý tránh tầm mắt của cô, chỉ lấy tấm thẻ bài ra.
Dư Tương chỉ thấy thẻ bài ấm áp, cảm giác cổ xưa, cảm nhận được nhiều hơn, nhìn một lần thì có hứng thú chỉ thiếu điều muốn đẩy thẻ bài về, miễn cưỡng khen: “Cũng đẹp đó.”
Ninh Miễn thu lại tấm thẻ bài, lúc để vào còn cố ý che đi chiếc gương đồng ở góc, nhanh chóng thu dọn rương lại.
“Đồ của anh có từ đâu thế?”
“Mấy năm trước mua dần thôi.”
“Ồ.”
Gia tài giàu có.
Cuộc nói chuyện kết thúc, quay về phòng ngồi trên sô pha nghe radio, khi mặt trời ngả về phía tây, Dư Tương đi xuống lầu chơi với chó, tính đưa chú chó đi ra ngoài dạo một vòng.
Quyển Quyển rất vui sướng khi được đi cùng Dư Tương ra ngoài, Ninh Miễn toiws muộn một bước, người đã đi ổ chó đã trống không.
Bà Ninh ban đầu không hiểu: “Tiểu Miễn, cháu đứng ở trong viện làm gì thế?”
Ninh Miễn quay đầu nói: “Cháu vốn định dắt chó đi dạo.”
“Tương Tương đã dắt Quyển Quyển đi từ lâu rồi, cháu xuống chậm rồi, đừng có cứng nhắc thế, người ta chờ cả ngày rồi mà gọi cháu không được, phải chủ động xuất kích, sắp kết hôn rồi, cháu đừng có xấu hổ thế chứ?”
“Bà nội…”
Bà Ninh xua tay: “Được rồi, bà không nói, cháu đi tìm con bé đi.”
Ninh mặt mũi đứng tại chỗ nghĩ, không có ra ngoài, mà lại là đi sửa ổ chó của Quyển Quyển.
Buổi tối, Chu Cầm Vận và Ninh Bồi Triều quay về ăn một bữa cơm tiện thể về nhà hai người họ chuẩn bị đồ đi công tác, hai người dường như phải tới Tết mới có thể trở về, bữa tối rất phong phú, Dư Tương tự tay làm món ăn, cộng thêm một đĩa sủi cảo chiên, Chu Cầm Vận lại khen cô một bữa.
Sau bữa cơm, kéo Dư Tương tỏ vẻ thần bí đưa cô một bọc nhỏ.
DTV
“Mẹ, đây là gì thế?”
Chu Cầm Vận khụ một tiếng: “Cho hai đứa dùng đấy, nếu mà không có dự định có con, thì cứ dùng trước, hai đứa cứ nghiên cứu đi.”
Dư Tương đứng khựng một lúc, đáy lòng đã hiểu đây là chuyện gì rồi.