Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 136






Ninh Miễn vào cửa thì thấy vợ chưa cưới của mình đang cầm hai chiếc d.a.o trong tay, nhàn nhã băm nhân thịt, hạ d.a.o chuẩn xác, thịt được băm đều rất đẹp mắt.

Bùi Thừa Quang chịu thua, ân cần bưng ly trà nóng ở một bên hầu hạ, thấy Ninh Miễn trở về, chọc chọc Dư Tương, nhịn cười nói: “Quan lớn à, người mua thịt băm tới rồi.”

Dư Tương liếc một cái, nhàn nhã hỏi: “Muốn mấy cân đây?”

Ninh Miễn cong khóe môi, nhập vai cùng cô: “Người trong nhà nhiều, mua hơi nhiều.”

“Đưa tiền trước.”

DTV

Ninh Miễn bỏ cá trắm cỏ trong tay xuống, miệng trêu chọc: “Tiền thì không có, quan lớn xem cái này thế nào.”

Dư Tương thấy có chút hấp dẫn: “Được, để quan lớn xem anh mua được gì nào.”

Trong bọc giấy là mùi hương bánh trứng gà nồng đậm, còn có bốn xâu hồ lô ngào đường, bèn bỏ d.a.o xuống, cầm một xâu kẹo hồ lô, cắn một miếng chua chua ngòn ngọt, nước đường ăn cũng ngon, giòn rụm lại không dính.

“Ngon tuyệt!”

Cô đưa cho Bùi Thừa Quang một xâu, Bùi Thừa Quang liếc nhìn vẻ mặt của Ninh Miễn rồi mới nhận, nhỏ giọng nói thầm: “Em rể mua cho em, anh ăn có phải không tốt lắm không?”

Cảm giác kêu em rể cũng hay đó, bỗng chốc cao chức hơn hẳn! Em gái gả đi tốt thật!

Dư Tương thấy kỳ quái bèn nói: “Một mình em ăn bốn xâu còn ăn cả sủi cảo nữa, sẽ nóng trong người đó anh biết không?”

Ninh Miễn nghe hai người đấu võ mồm, mỉm cười đi chào hỏi người lớn.

Bà ngoại Lâm trách: “Tới thì tới thôi, còn mang đồ sang làm gì, lần sau không được như vậy đâu đấy.”

Có điều thế này cũng có thể nhìn ra, ít nhất Ninh Miễn thực sự tôn trọng bọn họ, không chỉ do lễ phép ở giáo dưỡng, mà quan trọng nhất là chuyện cưới vợ, anh càng tôn trọng người nhà mẹ đẻ vợ bao nhiêu, thì sẽ càng yêu thương vợ bấy nhiêu, không còn là cậu thanh niên lạnh lùng trước kia nữa rồi.

Bùi Thừa Quang chỉ Dư Tương đang chuyên tâm gặm kẹo hồ lô nói: “Bà nội, có thể là em rể sợ cô nhóc này ăn không đủ no.”

“Đi đi đi, kẹo hồ lô cũng không lấp được miệng anh, Tương Tương quay về còn chưa từng ăn kẹo hồ lô nữa, hồi nhỏ nó không thích ăn, bây giờ chắc là muốn ăn một miếng, cháu hiểu gì chứ!”

Bà ngoại Lâm chỉ thiếu nước chỉ vào mặt thằng cháu nói thanh niên trai tráng mà không có tình người.

Còn lại hai xâu kẹo hồ lô, Bùi Thừa Hãn không ăn, Dư Lộ cũng không ăn, nhường cho hai vị trưởng bối, xâu của Lâm Bảo Chi có thêm đậu đỏ, Dư Tương thò lại cắn một viên, còn xâu của mình thì cầm trong tay quay đi quay lại mới miễn cưỡng ăn xong.

Ninh Miễn ngẫu nhiên nhìn cô một cái, không nói gì.

Dư Lộ lặng lẽ đánh giá không gian hai người ở chung, đương nhiên không bỏ qua ánh mắt của Ninh Miễn, ban đầu cô ta không hiểu sao lại thế này, sau đó thì thấy Dư Tương ăn xong kẹo hồ lô thì anh như trút được gánh nặng mới hiểu được, Ninh Miễn lo Dư Tương ăn không hết sao?

Nhưng mà, không phải Ninh Miễn chán ghét Dư Tương sao? Sao có thể quan tâm cô được?

Nhân sủi cảo cuối cùng cũng băm xong, nhân thịt heo cải trắng kinh điển đựng trong một chậu, cả gia đình bắt đầu làm sủi cảo, Dư Tương không quá biết gói sủi cảo nên gói ra không được đẹp lắm, bèn tính làm một món ăn kèm gì đó.

Cá trắm cỏ vừa mua đã được làm sạch sẽ, Dư Tương làm cá kho tộ, cô tính làm cá thái lát, nhưng nhớ tới việc Ninh Miễn không thể ăn cay lắm, nhớ ra người già không thể ăn vị quá nồng, cho nên sửa lại làm thành vị phổ biến.

Dư Lộ đến phòng bếp tới hỗ trợ, lột chút hành gừng tỏi linh tinh, Dư Tương chỉ cần bật bếp nấu ăn.

Dư Lộ chuẩn bị tốt mọi thứ, nhỏ giọng hỏi: “Chị, còn muốn em giúp chị làm gì không?”

“Không cần.”

“Thế em ra ngoài phụ bà ngoại gói sủi cảo nhé.”

Dư Tương không quay đầu lại, nhưng nghe thấy tiếng chân Dư Lộ rời đi, cô ở trong bếp chiên cá rồi bỏ gia vị vào, chuẩn bị hầm một lúc, lúc này đã tràn đầy hương thơm của thịt cá, sau khi cho nhỏ lửa, Dư Tương định ra ngoài đi dạo.

Bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi vẫn đang ở phòng khách làm sủi cảo, nhưng lại không thấy bóng dáng Dư Lộ đâu.

“Mẹ, Dư Lộ đâu?”

Lâm Bảo Chi thấy có chút kỳ lạ: “Mới đi ra ngoài, mẹ không để ý, con tìm nó có việc gì à?”

“Không có gì, con chỉ là muốn nó thái ít hành cho con, con thái không đẹp lắm.”

“Chờ lát nữa mẹ thái cho, không tồi nha, mẹ đã ngửi thấy mùi thơm rồi đó.”

Dư Tương chống eo có chút đắc ý, cầm vỏ sủi cảo đi gây hoạ bằng cách làm vặn vẹo bảy tám cái sủi cảo, Lâm Bảo Chi không đành lòng nhìn.

Bà ngoại Lâm giữ tay cô lại: “Không dám trông cậy vào mấy cái sủi cảo của cháu, cứ đợi ăn đi.”

Dư Tương chán đến chết, thuận theo cảm giác là lạ của linh cảm mà đi ra bên ngoài, lại thấy Dư Lộ đứng với Ninh Miễn ở bên giếng nước, ở giữa cách khoảng một cánh tay, Ninh Miễn đang rửa thớt đã băm nhân sủi cảo, cây chổi nhỏ đang cọ rửa chợt rơi trên đất, Dư Lộ tới nhặt lên đưa cho anh, hai người không nói, cũng không biết trước đó đã nói gì rồi, nhưng không khí rất tốt.

Thứ xuất hiện trong mắt Dư Tương có lẽ thuộc về cảm giác chướng mắt.