Nghĩ đến đó, Dư Tương lại chạy vội tới thư phòng, ghé vào cạnh khung cửa hỏi: “Tan học em có thể làm bài tập trên bàn anh không? Lúc anh chưa về ấy.”
Cô vốn ở thư viện hoặc ký túc xá làm bài tập, nhưng nếu không ở lại ký túc xá, mùa đông trời tối quá sớm, về sớm một chút vẫn tốt hơn.
“Em dùng thoải mái.”
Dư Tương nhớ tới cái gì: “À, cái tháp kia anh cứ xem thoải mái.”
Trao đổi lẫn nhau.
Ninh Miễn hơi giật mình, gật đầu.
Buổi tối ngày thứ ba thoải mái hơn hai tối trước, bởi vì Ninh Miễn uống thuốc trị cảm, đã sớm ngủ say, Dư Tương vô cùng tự tại, nằm xuống chơi trong chốc lát chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Có lẽ Ninh Miễn thật sự bị cảm, ngẫu nhiên ho khan hai tiếng.
Dư Tương do dự một chút, giơ tay sờ sờ trán anh, khoảnh khắc vừa mới chạm vào, anh bỗng nhiên bừng tỉnh, ôm chầm tay cô, dùng sức cực lớn, nghiêng đầu thấy rõ là cô, mới hơi thả lỏng: “Sao vậy?”
“Em chỉ xem xem anh có sốt hay không.”
Ninh Miễn ừ một tiếng, buông tay cô, không chắc nói: “Hẳn là không có.”
Tay Dư Tương đặt trên trán anh, nóng cũng không phải nóng lạnh cũng không phải lạnh nhưng không biết thế nào mới được, cuối cùng dùng trán đặt trên trán anh, lạnh lạnh, cũng không có dấu hiệu phát sốt.
“Anh ngủ đi.”
Ninh Miễn khép mắt lại, hô hấp vững vàng lại.
Dư Tương xoay người nằm nghiêng, ngáp một cái, ấn tắt đèn bàn, trong phòng yên tĩnh.
Nửa đêm, Dư Tương mơ màng cảm thấy mình đạp chăn, lạnh lại lùi về, buổi sáng yết hầu hơi ngứa, lúc đầu cô không để trong lòng, sau khi ăn xong cô đi học, Ninh Miễn đi làm, trên đường có thể chở cô một đoạn.
Kỳ thật Dư Tương có xe đạp mới, trong lễ hỏi có một chiếc nhưng cô không biết đạp lắm, huống chi khoảng cách từ nhà họ Ninh đến trường học không xa, đi đường rèn luyện thân thể cũng không tồi.
Chỉ là lúc ra cửa, Chu Cầm Vận trực tiếp dặn dò bảo Ninh Miễn chở cô.
Dư Tương ngồi ở ghế sau, gió lạnh thổi qua, không nhịn được ho khan, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, hẳn là không xui xẻo như vậy? Sức đề kháng của cô khi nào lại kém đến loại tình trạng này?
“Em bị cảm?”
“Không có.”
Ninh Miễn không hỏi nhiều, đến gần trường học dừng xe để Dư Tương xuống, hai người tách ra, Dư Tương đi xa mới ho khan kịch liệt, hơn nữa yết hầu sưng đau, theo kinh nghiệm mấy năm nay, cô tuyệt đối là bị cảm.
Lúc ở nông thôn điều kiện không tốt, trong thôn đến phòng khám nhỏ cũng không có, Dư Tương hơi ốm đau, đa số lúc là tìm chút thảo dược tự mình chắp vá một chút, bởi vì cho dù có cơ hội đi huyện thành bốc thuốc, viên thuốc bình thường đặt ở trong nhà cũng sẽ vì thời tiết ẩm ướt ẩm mất đi hiệu lực, cũng may mắn không bị bệnh nặng nào.
Nhân lúc còn thời gian, Dư Tương đến chỗ y tá trường lấy chút thuốc, nuốt nước vào, viên thuốc không có vỏ bọc dính trên hàm, hương vị chua xót một lời khó nói hết.
Dây chuyền bắt đầu nóng lên.
Dư Tương vỗ trán, trò chuyện: “Sao tôi lại quên mất cậu nhỉ?”
Hệ thống Trường Phong: “Bệnh của cô rất nghiêm trọng sao? Thật ra chỗ tôi có phương thuốc…”
“Không phải, Trường Phong, lúc trước quân huấn tôi còn mua đồ bổ của cậu, cường thân kiện thể, sao tôi còn dễ dàng cảm mạo như vậy?”
Hệ thống Trường Phong: “…Tôi chưa nói có thể bách độc bất xâm, hơn nữa những cái đó lại không cùng cấp với chăn, ai bảo cô đạp chăn chứ?”
Dư Tương khiêu khích thất bại: “Được rồi.”
“Thật ra tôi có phương thuốc, có thể giảm bớt ốm đau của các cô.”
“Bao nhiêu tiền? Tôi mua một phần.”
Hệ thống Trường Phong: “…Chỉ mua một phần sao?”
DTV
Dư Tương hút hút cái mũi: “Không thì sao? Tôi mua hai phần phải cho ai? Cậu nói cho Ninh Miễn một phần sao? Hiệu quả có thể quá nghịch thiên hay không? Không phải lúc trước cậu nói không thể thay đổi vận mệnh, cũng sẽ không cho người nào ngoài tôi phương thuốc sao?”
Hệ thống Trường Phong: “…Tôi chỉ muốn giúp cô xoát một chút độ hảo cảm của Ninh Miễn, cô có thể nói ở bên ngoài lấy được phương thuốc, lấy về đi nấu thuốc là được, dùng thật tốt.”
“Phải không? Thật ra không cần lo lắng, bị cảm là bệnh nhỏ, hôm qua mua thuốc đã xoát được độ hảo cảm rồi.”
Hệ thống Trường Phong: “Vậy sao cô còn muốn bốc thuốc?”
Dư Tương đương nhiên nói: “Bởi vì yết hầu tôi đau! Có điều, Trường Phong, sao tôi cảm thấy cậu không quan tâm tôi chút nào, cậu kêu tôi chính là muốn mượn tay của tôi mang thuốc cho Ninh Miễn phải không? Cậu bất công!”