Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 129




Một đêm nhanh chóng qua đi. Dư Tương vừa tỉnh đã bị gọi dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo. Phương Ngọc Khiết chạy tới đưa cô đi. Nhà họ Dư vô cùng náo nhiệt. Nhà bọn họ thuê ba chiếc xe taxi làm xe cưới đón dâu. Ninh Miễn mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn và cài hoa chú rể đến.

Dư Tương vấn tóc, cách ăn mặc hoàn toàn thay đổi, nghe theo sự sắp xếp của Lâm Bảo Chi. Mẹ bảo cô làm gì cô làm nấy. Sau khi ngồi lên xe cùng Ninh Miễn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Bảo Chi và bà ngoại đều rưng rưng nước mắt. Dư Kiến Kỳ đứng sau lưng hai người với vẻ mặt phức tạp.

Dư Tương cười cười với bọn họ. Lúc xe khởi động, cô lại cảm thấy an lòng.

Ngoài xe ồn ào không dứt nhưng trong xe lại rất im lặng. Dư Tương nghiêng sang bên cạnh nhìn Ninh Miễn, chợt nhớ ra vừa rồi mình không để ý nên anh nói gì cũng không nhớ rõ.

Ninh Miễn cũng đang nhìn cô nên ánh mắt hai người đối diện nhau. Dư Tương khó hiểu nhìn anh cười, anh giật mình rồi cũng mím môi cười.

"Có phải hôm nay sẽ có rất nhiều khách không?"

"Ừ."

Dư Tương thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe lướt qua phong cảnh bên đường, đi về phía mặt trời đang dần mọc lên, từ nhà họ Dư đến nhà họ Ninh. Bọn họ cúi đầu chào người lớn, sửa miệng gọi cha mẹ, nâng ly chúc mừng với khách khứa, buổi tối còn có người cùng lứa vào phá động phòng nữa.

Khương Duệ Quân nói trước: "Đây là cơ hội để trừng phạt hai người các cậu, đừng nóng giận đấy nhé, cũng không được trả thù!"

Dư Tương nghiến răng.

Ninh Miễn cười lạnh nhạt: "Khụ, trừ khi đời này cậu không kết hôn. Nếu không thì tới một người tính một người."

Lại có người im lặng một lúc.

Anh họ Ninh Triệt ồn ào: "Sợ cái gì chứ? Lúc anh kết hôn có gì cần dạy dỗ anh cứ làm hết đi. Bây giờ mà không dạy dỗ Ninh Miễn tương lai chắc chắn sẽ lỗ vốn đấy. Lấy quả táo lại đây, nhanh lên!"

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt Ninh Miễn.

Những người còn lại cuối cùng cũng lấy lại phản ứng, chắc chắn không còn sợ nữa!

Dư Tương lặng lẽ nhìn Ninh Miễn một cái, lại vì Khương Duệ Quân đã kéo người đi lên phía trước nên hai người va vào nhau. Lúc bọn họ đang lộn xộn thì Ninh Miễn cầm được tay cô.

Sau đó anh lại nhanh chóng buông ra.

Ăn táo, uống rượu giao bôi, rất dễ nhận thấy rằng cả đám thanh niên này đã có sự chuẩn bị rồi mới đến, vô cùng chu đáo.

"Này, kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện tình yêu của hai người đi!"

"Không nói phạt uống rượu giao bôi!"

"Các cậu bạo lực quá. Anh Miễn nhà tôi mệt mỏi cả ngày ngay cả miếng táo cũng chưa được ăn đấy! Tránh hết ra đi! Các cậu cũng phải để cho người ta ăn miếng đã chứ?"

"Đến đến, lần này chắc chắn sẽ để anh Miễn ăn được táo!"

"Hừ, ai thật sự để anh Miễn ăn táo, chắc chắn tôi sẽ đánh cho người đó một trận!"

"Từ từ, mùi vị rượu này sai sai sao ấy, sao nghe giống nước vậy? Cũng đã tới buổi tối rồi mà không thể để tôi uống rượu thật được à?"

Khương Duệ Quân xắn tay áo: "Tôi về nhà lấy qua, cho dù có phải trộm rượu của ông nội cũng phải bắt anh Miễn uống rượu thật."

Dư Tương bình tĩnh ghi từng cái tên vào cuốn sổ nhỏ.

Ninh Miễn cũng tỏ vẻ: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn."

"Ê, bọn họ không phục kìa, thêm chút rượu thật nữa!"

DTV

Dư Tương liếc ngang người kia một cái, hai má đỏ ửng lên. Nhiều người ồn ào như vậy khiến cô không thể không xấu hổ.

Ninh Miễn cúi đầu nhìn cô rồi chuyển ánh mắt đi nơi khác giả vờ ho khan một tiếng.

Khương Duệ Quân lại đưa táo tới. Cậu ta nhất quyết không tin mình không thể nhìn thấy thứ mà mình muốn nhìn. Quả táo đỏ thầm đưa lên trước mặt hai người. Không ai dám động vào Dư Tương nhưng sau lưng Ninh Miễn đã có người luôn sẵn sàng rồi. Chờ đến khi sự chú ý của hai người đều tập trung lên trên quả táo, há mồm cắn lên, người phía sau Ninh Miễn đẩy nhẹ anh một cái.

Dư Tương vô thức ngậm miệng lại, đúng lúc đụng tới môi Ninh Miễn kề sang. Một nụ hôn nhẹ khiến hai người đều xấu hổ.

Cuối cùng thì Chu Cầm Vận cũng tới giải cứu, vừa dỗ dành vừa đe dọa đuổi nhóm thanh niên xuống nhà.

"Tương Tương, trên tầng có nước ấm và xà phòng đấy, để Ninh Miễn mang con đi. Hôm nay con mệt rồi, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Vâng... Mẹ."

Chu Cầm Vận cảm thấy thỏa mãn rời đi.

Tầng hai trở nên im lặng trong chớp mắt. Trong phòng cưới hơi lộn xộn. Nơi nào cũng có hạt dưa, vỏ đậu phộng các thứ. Ninh Miễn cầm chổi vào dọn dẹp còn Dư Tương thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Thật ra hôm nay phải uống không ít rượu nên bây giờ Dư Tương đã thấy lâng lâng rồi. Thế nhưng tinh thần của cô đủ tỉnh táo để biết mình đang say rượu, vậy nên cô vẫn luôn không nhúc nhích, tránh để lộ sơ hở.

Ninh Miễn dừng lại: "Em đi rửa mặt trước đi, anh đưa em đi."

"Vâng."