Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 127




Cũng đã tới cửa cục dân chính rồi, bây giờ có muốn chạy cũng đã muộn.

Vào cửa có một nghi thức nhỏ. Vợ chồng mới cưới phải hẹn thề, viết một tờ đơn xin kết hôn rồi ký tên lên. Trong khoảng thời gian ngắn Dư Tương chưa nghĩ ra nên viết như thế nào. Còn Ninh Miễn thì đã hạ bút xuống viết rồi. Anh viết hàng nào cô chép theo hàng đó.

Chỗ bị tay che mất không nhìn thấy, Dư Tương lại chọt chọt Ninh Miễn để anh tránh tay ra cho cô chép tiếp.

Dư Tương viết chữ vô cùng tập trung. Lúc anh dừng bút lại tự hỏi thì cô ngoan ngoãn chờ. Cho đến khi Ninh Miễn viết tên của mình và ngày tháng xuống, cô cũng thuận tay, không nghĩ chút nào đã muốn chép theo viết tên của anh lên. Anh nghiêng đầu nhìn thấy bèn gõ gõ lên giấy.

"Đừng chép sai."

Dư Tương tranh thủ lúc rảnh ngẩng đầu lên cười với anh một cái: "Ừm."

Nhìn thấy nụ cười này của cô, vẻ mặt Ninh Miễn rất phức tạp.

Nhân viên công tác nhìn thấy đôi vợ chồng son này cười với nhau thì chọc ghẹo: "Chữ của đồng chí nữ đẹp quá đi mất, sao không tự viết đơn?"

Dư Tương cười thoải mái: "Anh ấy động não tôi rất yên tâm."

Ninh Miễn phối hợp nở một nụ cười điềm đạm.

Nhân viên công tác không nhịn được mà cảm thán: "Đứa nhỏ hai người sinh ra trong tương lai chắc chắn rất đẹp! Chờ mà xem!"

Chỉ mất vài phút để lấy được giấy đăng ký kết hôn. Dư Tương còn chưa lấy lại tinh thần thì giấy đăng ký kết hôn đã được đưa tới tay rồi.

DTV

"Chúc mừng hai người nhé, trăm năm hạnh phúc!"

Ninh Miễn ngây người ra một lúc rồi mới giơ hai tay ra nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn: "Cảm ơn ngài."

Dư Tương nhớ tới túi bánh kẹo cưới mình mang tới nên đã chia cho nhân viên công tác. Nhân viên công tác luôn miệng nói không cần cho nhiều vậy đâu. Cô không nhớ ra mình nên đáp lại thế nào nên chỉ cười cười.

Hai người đi ra khỏi cục dân chính. Dư Tương nhìn người bên cạnh mình rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, sau đó thở ra một hơi dài.

Ninh Miễn nhướng mày khó hiểu hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì, đạt được nguyện vọng nên vui vẻ thôi."

Ninh Miễn hừ khẽ một tiếng rồi nói như có ý gì đó: "Thật không vậy?"

Vấn đề này không thể thảo luận được ra nguyên nhân nên hai người lại đi tới tiệm chụp ảnh. May mà không phải ngày cuối tuần nên người trong tiệm chụp ảnh cũng không người lắm. Trước bọn họ chỉ có một đôi. Hai người chờ một lát sau đó đi tới trước vào trước máy ảnh.

Thợ chụp ảnh: "Tới gần chút nữa đi, đồng chí nam nhích sang phía đồng chí nữ một chút."

Dư Tương chủ động nhích nhích đầu về phía anh hơn một chút. Dù sao thì ảnh chụp ra cũng chỉ là hai cái đầu.

Ai ngờ thợ chụp ảnh lại không hài lòng, còn chọc ghẹo: "Vợ cũng ghi vào hộ khẩu cả rồi còn sợ gì nữa? Tới gần nhau hơn chút nữa đi."

Ninh Miễn khoác tay phải ra sau lưng Dư Tương, Dư Tương dựa người lên vai anh, đầu hai người sát gần nhau. Cuối cùng thì thợ chụp ảnh cũng ấn nút chụp, bức ảnh đầu tiên của hai người ra đời. Sau đó cả hai lại tách ra chụp ảnh riêng, mỗi bức rửa năm tấm rồi phóng lớn lên. Người lớn hai bên yêu cầu mỗi nhà phải có một phần để giữ lại làm kỷ niệm.

"Em muốn về chỗ nào?"

"Về nhà em trước đi, em muốn nói với mẹ một tiếng. Giờ này chắc bà cũng đã tan tầm rồi."

Ninh Miễn đóng vai tài xế chở cô đến nhà họ Dư.

Thời tiết đã bắt đầu sang đông rồi. Dư Tương ngồi sau xe có Ninh Miễn chắn gió nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Cô bèn kéo khăn quàng cổ lên trùm nửa khuôn mặt. Lúc đi qua ngã tư đường, cô nhìn thấy một nam thanh niên dáng vẻ như người lính đi ra khỏi phòng làm việc, trong tay còn xách rất nhiều thứ.

Dư Tương nhớ lại tên và mặt của người kia. Đó là sĩ quan huấn luyện Hứa Chấn Uyên mà, anh ta đang ở doanh trại quân đội sao lại đi ra đây làm gì?

Xe đạp dần đi xa, Dư Tương thấy rõ anh ta đang đi gặp ai đó.

Không chỉ có vậy, Dư Tương còn nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang chạy về phía Hứa Chấn Uyên. Đó là Dư Lộ. Vẻ lo lắng trên mặt cô ta không thèm che dấu. Cô ta muốn làm gì?

Dư Tương nhanh chóng nhớ tới cách gặp nhau của Hứa Chấn Uyên và Dư Lộ trong nguyên văn.

Hít...

Xe đạp của Ninh Miễn dừng lại trước của nhà họ Dư rồi nhưng không thấy Dư Tương ngồi sau xuống xe. Anh quay đầu lại thấy Dư Tương đang cầm khăn quàng cổ của mình ngồi ngơ ngác như đang đi vào cõi thần tiên vậy.

"Dư Tương?"

"Hả?"

Dư Tương lấy lại tinh thần thấy đã đến trước cửa nhà mình, thế là cô vội vàng nhảy xuống.

Lâm Bảo Chi nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đi ra đón, còn thuận miệng nói: "Sao lại ngốc vậy? Giấy chứng nhận kết hôn đâu đưa mẹ xem xem nào?"

Giấy chứng nhận kết hôn do Ninh Miễn cầm. Lúc đưa qua cho Lâm Bảo Chi xem, bà vô cùng hài lòng, nụ cười nhanh chóng tràn ra khắp khóe miệng.