Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 116




Buổi sáng huấn luyện quân sự xong đi nhà ăn ăn cơm, Tần Mộc Lan tung ra một trí mạng vấn đề: “Chúng ta có thể sống đến khi kết thúc huấn luyện quân sự sao?”

“…Tận lực đi.”

“Tôi cảm thấy huấn luyện viên chúng ta quá độc ác, phương đội huấn luyện viên cách vách rất tốt, còn dẫn bọn họ nghỉ ngơi chỗ mát mẻ, phương đội chúng ta nếu có người bị cảm nắng thì tốt rồi.”

Chỗ quân doanh hữu hạn, nhưng không thể chậm trễ huấn luyện binh lính bình thường, học sinh huấn luyện được sắp xếp ở sân thể dục cùng ven đường, phương đội Dư Tương ở ven đường, đáng tiếc đại thụ hóng mát trước mắt vẫn là một gốc cây non mới nhú.

Dư Tương buồn bã nói: “Vậy không bằng khẩn cầu trời mưa.”

“Tên của cô chứa nước, mau cầu mưa!”

“Làm khó người khác…Đi?”

Cho dù là hệ thống Trường Phong cũng thương mà không giúp gì được.

Sau giờ ngọ lại là đứng tập trung, Tần Mộc Lan héo héo, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy sắp phơi rớt một tầng da rồi.”

Dư Tương nghe được không trả lời, các cô đứng thứ hai từ dưới lên, một loạt cuối cùng đều là nam sinh, huấn luyện viên tị hiềm, bình thường sẽ bảo trì khoảng cách với nữ sinh, nhưng nếu nói chuyện với nhau bị bắt được, khẳng định thảm.

Tần Mộc Lan cho rằng cô không nghe thấy, tiếp tục kêu: “Dư Tương, hai ta trò chuyện đi, đứng không thì không thú vị.”

Dư Tương rất bất đắc dĩ, lại không trả lời khẳng định sẽ đắc tội người, nhưng hiện tại không nhìn thấy huấn luyện viên ở đâu, nếu như đứng ở đằng sau đội ngũ kiểm tra quân tư, vậy chẳng phải là đ.â.m vào họng súng?

Hai người đều nhìn phía trước, Dư Tương suy xét nhắc nhở Tần Mộc Lan như thế nào.

Lúc này, nữ sinh bên cạnh Tần Mộc Lan là Vương Thục Như, cười quay đầu nói: “Mộc Lan, hai ta nói chuyện a!”

Giây tiếp theo, thanh âm âm trầm của Diêm Vương vang lên sau lưng: “Bước ra khỏi hàng!”

DTV

Tần Mộc Lan cùng Vương Thục Như đều đứng không nhúc nhích, trong lòng không phải không hoảng loạn, giả vờ huấn luyện viên không phải kêu các cô, sau một lát lặng im, huấn luyện viên cầm một cây gậy gỗ nhỏ thật dài gõ gõ trên vai hai người.

“Hai người các cô, bước ra khỏi hàng.”

Tần Mộc Lan cùng Vương Thục Như không dám giả chết, đành phải đứng bên ngoài đội ngũ.

Dư Tương thở dài trong lòng.

Huấn luyện viên vô tình tuyên bố: “Hai người các cô đứng tập trung thêm hai mươi phút, những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ.”

Trong đội ngũ vang lên thanh âm may mắn còn sống, mà hai giọng nữ bị phạt đứng đứng ở phía trước đội ngũ, là mục tiêu mọi người tham quan.

Vương Thục Như chịu không nổi phần tủi thân này, lạch cạch lạch cạch rớt nước mắt.

Binh lính quân doanh phần lớn là nam binh, không có cách nhất đối với nữ sinh nũng nịu, đặc biệt là lúc khóc.

Huấn luyện viên nhìn thấy, lạnh giọng hỏi: “Khóc cái gì?”

Vương Thục Như giơ tay lau nước mắt, khụt khịt lên án: “Là Tần Mộc Lan muốn nói chuyện với Dư Tương, không có chuyện của tôi.”

Huấn luyện viên nheo nheo mắt: “Vừa rồi nói chuyện không phải cô?”

Vương Thục Như không nói.

“Ai là Dư Tương?”

Dư Tương nhận mệnh đứng ra: “Tôi.”

“Các cô vừa rồi nói chuyện sao?”

“Không có.”

Huấn luyện viên nhìn chằm chằm đôi mắt Dư Tương: “Vậy cô với bọn họ cùng nhau phạt đứng.”

Dư Tương nhìn thẳng qua: “Vì sao?”

“Hiềm nghi, nghiêm.”

Mặt Dư Tương không biểu tình đứng thẳng, Vương Thục Như không ngờ sẽ có kết cục này, khụt khịt đứng ở chỗ đó, Tần Mộc Lan vẫn luôn không nói chuyện ngượng ngùng.

Mười phút sau, huấn luyện viên nhìn về phía Dư Tương: “Ngươi, giải tán.”

Dư Tương ngay sau đó thả lỏng đi uống nước, ngay sau đó kêu gọi hệ thống: “Trường Phong, vừa rồi khoảng cách đủ gần đi? Nhìn ra cái gì không?”

Hệ thống Trường Phong: “Có thể, không cần gần chút nữa.”

Dư Tương linh quang chợt lóe: “Cậu sợ tôi đội nón xanh cho Ninh Miễn?”

Hệ thống Trường Phong: “Tôi không có, chỉ là không cần thiết tạo ra phiền toái cho cô.”

“Oa, Trường Phong thật thiện giải nhân ý*.”

* thiện giải nhân ý: được lòng người; tinh ý; hiểu lòng người

* thiện giải nhân ý: được lòng người; tinh ý; hiểu lòng người

“Cảm ơn khích lệ.”

Dư Tương bĩu môi, uống nước xong trở lại đội ngũ, dường như không có việc gì, đối với ánh mắt người chung quanh ngoảnh mặt làm ngơ, mà kết thúc phạt đứng Tần Mộc Lan cùng Vương Thục Như rụt cổ trở về, cảm thấy mất mặt.

Tần Mộc Lan ngượng ngùng nói: “Dư Tương, xin lỗi a, tôi không biết huấn luyện viên ở đó.”

Dư Tương nhàn nhạt cười: “Tôi cũng không biết, có điều không nhìn thấy huấn luyện viên ở đâu vẫn đừng tự tiện nói chuyện thì tốt.”