Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 114




Lâm Bảo Chi lưu luyến hỏi: “Khai giảng hai ngày này cũng không có chuyện gì, nếu không con vẫn về nhà đi, đến đi học lại về đây, nếu ngại trong nhà xa, đi nhà bà ngoại con cũng được.”

Dư Tương không đồng ý: “Mẹ, nói không chừng trong ban còn thông báo gì, nếu bỏ lỡ thì không tốt, chờ nghỉ con lại về nhà.”

“Vậy được rồi, mẹ với Dư Uy đi về trước, con với Ninh Miễn đi dạo ở trường học, Ninh Miễn cũng tốt nghiệp trường này, khẳng định có thể giúp con không ít.”

Dư Tương còn chưa kịp đồng ý, Lâm Bảo Chi liền ý bảo Dư Uy về nhà, Dư Uy chỉ có thể liếc em gái một cái.

Hai người đứng ở dưới ký túc xá, Ninh Miễn nhìn theo mẹ vợ và anh vợ đi xa, liền thu hồi ánh mắt nhìn về phía Dư Tương.

“Ừm… Muốn đi làm gì?”

Ở cạnh với tên hũ nút* này, Dư Tương không thoải mái lắm, có điều tự mình tạo nghiệt, nhịn.

*hũ nút: bí ẩn; khó hiểu, kiệm lời (ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực)

Ninh Miễn từ túi áo lấy ra một chiếc đồng hồ cơ giới của nữ sĩ mới tinh, đưa qua: “Đây là đồng hồ mẹ tôi mua cho cô, nói mấy ngày hôm trước lúc đính hôn quá sốt ruột không nhớ tới.”

Dư Tương hơi kinh ngạc: “Em không thể nhận, em biết thời gian đại khái.”

Cô vốn tính mua một cái đồng hồ, đáng tiếc trong tay không có tiền, cũng không muốn lấy quá nhiều đồ vật của nhà họ Ninh.

Ninh Miễn không thu tay, gió nhẹ thổi bay cổ áo anh, anh bất động thanh sắc nói: “Kết hôn đều phải có đồ vật, nếu cô không muốn thì đi nói với mẹ tôi.”

DTV

Dư Tương yên lặng oán thầm, đành phải tiếp nhận đồng hồ: “Anh thay em tiện thể nhắn nói cảm ơn bác gái, rất đẹp, em rất thích.”

“Ừm.”

“Cái kia, Ninh Miễn, hay là em mời anh ăn cơm đi, đúng rồi, còn có cơm nhà ăn gì đó ăn khá ngon phải không?”

“Vẫn còn tạm, tôi không nhớ lắm.”

Dư Tương hít hít mũi, người này hiện tại kín không kẽ hở quá khó lấy lòng, thấy sắp đến 11 giờ liền đi ra ngoài cùng nhau, đến nhà ăn trường học ăn cơm phải dùng bát của mình, nhưng hiển nhiên Dư Tương không có nhiều thêm được một bộ cho Ninh Miễn, cũng may trên người mang theo phiếu lương thực với tiền đi tiệm ăn.

Cách đại học Yến Thành không xa có một tiệm cơm quốc doanh, Ninh Miễn chỉ cần một chén mì trộn tương, trong lòng Dư Tương biết này mì trộn tương khẳng định ngon, liền cũng gọi một chén, một mâm rau trộn dưa chuột, một mâm cá kho, ghi hóa đơn trả tiền lên đồ ăn, Ninh Miễn bỏ tiền cùng phiếu lương thực trước.

“Bà nội bảo tôi mời cô ăn cơm.”

“Cảm ơn.”

Dư Tương quen mồm tính kêu Ninh Miễn là anh, sau lại nghĩ, làm nũng cũng không trả tiền, được rồi.

Đồ ăn bưng lên, Dư Tương có chút hối hận, không có anh, mì trộn tương thật sự quá nhiều, cô tuyệt đối ăn không hết nổi một chén, do dự nửa ngày không động đũa, thử hỏi: “Ninh Miễn, mì của anh có đủ ăn không?”

Ninh Miễn ngước mắt nhìn cô, chờ cô tiếp tục nói.

Dư Tương xấu hổ chỉ chỉ chén: “Nếu anh không đủ ăn em chia cho anh một ít được không? Em không biết lại nhiều như vậy.”

Nói hết lời đã bắt đầu hối hận.

“Bỏ đi, anh khẳng định không ăn cơm thừa người khác, em tự ăn vậy.”

Ninh Miễn niết đũa tay dừng một chút, lạnh lùng nói: “Ăn không hết thì thừa đi, tiệm cơm sẽ không lãng phí.”

“Ồ.”

Dư Tương an tĩnh ăn cơm, vẫn chưa chú ý tới anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Bữa cơm này bọn họ ăn vô cùng yên lặng, nhưng tiệm cơm rất náo nhiệt, bên trong có không ít người lớn đưa con cái tới ăn bữa ngon, còn nữa, con cái tới đại học Yến Thành báo danh cũng là một việc đáng vui mừng.

Dư Tương ăn được một nửa mì trộn tương liền dừng đũa, cô không có thói quen ăn no, huống chi cá kho cũng vô cùng được, cá lãng phí càng đáng tiếc.

Ninh Miễn im lặng không lên tiếng ăn sạch một chén, hai người giải quyết gần hết đồ ăn, anh liếc mắt nhìn biểu tình Dư Tương rầu rĩ không vui, trầm mặc không nói.

Ra khỏi tiệm cơm, Dư Tương xoa xoa bụng, vẫn hơi căng.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời có thể nướng tiêu người như cũ, Dư Tương tính dọc theo bóng cây đi về trường học tiêu thực, nhưng trước đó, thì phải tiễn tổ tông bên người đi.

“Ninh Miễn, ừm, anh ở trường học còn có việc không?”

“Không có, bây giờ tôi về, tháng này tôi còn sẽ đi công tác một khoảng thời gian.”