Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 57




Vương bà tử chỉ vào Tần Tranh, mắng: “Uổng cho người trong trại đều nói cô có lòng dạ Bồ Tát, giúp mọi người sửa nhà sửa cửa, còn dạy họ làm ngói, ai ngờ cô lại ẩn chứa lòng dạ độc ác đến vậy, muốn gả cháu gái ta cho người như thế! Cô bị đám thủy tặc chà đạp không ra gì, bị trượng phu chán chê, sợ cháu gái ta được trượng phu cô nhìn trúng…”

“Bốp!” Một cái tát nảy lửa vang lên, vỗ vào mặt Vương bà tử.

Tần Tranh quay đầu nhìn Vương đại nương, không ngờ bà sẽ ra tay thật.

Vương bà tử nhổ ra vài cái răng vàng khè dính máu, trong miệng cũng đầy máu, lúc này đây bèn khóc lóc kêu gào: “Giết người này! Nhũ mẫu của Lâm gia muốn giết một bà lão không có con trai như tôi này…”

“Bốp!” Lại một cái tát nổ đom đóm mắt vang lên, gương mặt gầy gò của Vương bà tử có hai dấu tay đối xứng nhau, răng trong miệng cũng gần như rụng sạch.

Vương Tú vừa định la lên bèn bị Vương đại nương phóng một ánh mắt sắc như đao đến. Tuy ánh mắt nàng ta còn có vẻ hậm hực nhưng lại không dám lên tiếng nữa.

Vương đại nương chỉ vào Vương bà tử, mắng lớn: “Cái thứ già mà không biết tích đức như bà, chẳng trách con trai bà chết sớm, đó là Diêm Vương đang trừng phạt bà đó. Bà còn biết cái nhà bà ở được lợp bằng ngói do phu nhân làm à? Lương tâm bà bị chó tha rồi sao? Không có phu nhân, hai bà cháu bà còn có thể đứng đây được à? Ta phải bẩm báo trại chủ đuổi hai bà cháu các người ra khỏi sơn trại mới được!”

Vương Tú chắn trước người Vương bà tử, tự biết kế hoạch của mình đã thất bại hoàn toàn nên không cũng không giả vờ đáng thương nữa mà cười lạnh. “Vậy tôi đáng bị cô ta làm nhục thế à? Bảo tôi gả cho một tên thô lỗ như thế! Thân thế tôi không tốt, từ nhỏ đến lớn không người nào trong trại tôn trọng tôi. Bởi vì mẹ tôi là một kỹ nữ nên tôi đáng bị đám phụ nữ trong trại đặt điều nói xấu ư? Trước kia bị đám người trại tây khi dễ còn bị mỉa mai là không biết xấu hổ. Tôi muốn làm trại chủ phu nhân là vì muốn giẫm những kẻ đó dưới chân mình!”

Nàng ta nhìn Tần Tranh bằng ánh mắt cay độc. “Ta biết cô ghi thù ta vì ta nói cô bị thủy tặc chà đạp. Nhưng dựa vào đâu, ta làm gì cũng bị nói này nói nọ, còn cô và Lâm Chiêu rơi vào ổ thủy tặc vẫn không ai nói tiếng nào? Ta tìm đủ mọi cách lấy lòng những người đó, muốn tạo quan hệ tốt với người trong trại nhưng sau lưng họ nói ta thế nào? Các người tốt số, không cần làm gì thì cũng có được những thứ mình muốn. Sao ông trời lại bất công với ta như thế? Bộ ta muốn đầu thai vào bụng của kỹ nữ ư? Ta muốn trèo cao thì có gì sai?”

Tần Tranh lạnh lùng nhìn nàng ta. “Cách trèo cao của cô chính là gội nước bẩn vào những người sống tốt hơn cô, vắt óc tìm đủ mọi cách để làm trại chủ phu nhân?”

“Cô tưởng ta thích Lâm Nghiêu à?” Nàng ta bật cười ha ha, ánh mắt càng cay nghiệt. “Đời này ta hận nhất chính là đàn ông. Nếu có một ngày ta được nắm quyền, ta ước gì có thể giết hết đàn ông trong thiên hạ. Đàn ông đều là thứ đáng kinh tởm cả. Đưa màn thầu cho phu quân của cô cũng chẳng phải có ý gì với hắn, chẳng qua khi đó tên Lâm Nghiêu đã trở thành kẻ tàn phế, cả trại này đều nghe lời phu quân của cô. Ai nắm quyền, ta sẽ theo người đó, ta chỉ muốn quyền lực trong tay họ!”

Ánh mắt Vương Tú trở nên điên cuồng. “Gội nước bẩn? Ha ha ha… Hà Vân Tinh tát ta bao nhiêu lần? Cô ta có người cha coi cô ta như châu báu, ta không thể đánh lại, chẳng lẽ không thể làm hỏng thanh danh của cô ta, để mọi người mắng cô ta ư? Chẳng phải cô ta coi trọng Lâm Nghiêu sao, trong trại đến con muỗi cái đến gần Lâm Nghiêu cô ta đều tức tối, ta cố tình tiếp cận Lâm Nghiêu để chọc giận cô ta đấy. Nhìn cô ta trở thành trò hề cho mọi người trong trại, ta cảm thấy rất vui. Chẳng phải cô ta khinh thường ta sao, cuối cùng danh dự còn kém hơn cả ta kìa.”

“Về phần cô…” Vương Tú nhìn Tần Tranh, cười điên dại. “Đúng là cô chưa từng đắc tội với ta, nhưng rơi vào ổ thủy tặc tức là không còn sạch sẽ gì, chuyện này ai mà chẳng biết, ta nói những chuyện đó có phải đơm đặt không? Người trong trại không dám nói xấu Lâm Chiêu, cô rơi vào ổ thủy tặc, chẳng lẽ họ còn không dám nói? Người người đều bàn tán chuyện của cô thì ai còn rảnh đâu mà nhắc đến mẹ ta nữa. Hơn nữa… phu quân của cô chê cô bản, chán ghét cô thì ta mới có cơ hội tiếp cận hắn, đúng không? Cho nên chỉ có thể trách cô xui xẻo…”

Còn chưa nói xong, Vương Tú đã bị tát một cái nảy lửa, làm đầu ngoẹo sang một bên. Lúc ngước mắt lên nhìn, người ra tay không phải là Vương đại nương mà là Tần Tranh.

Vương đại nương bị cái tát của Tần Tranh làm cho hoàn hồn lại. Bà đã bị những lời của Vương Tú nói làm hết hồn. Bà không thể ngờ được, cô nương mình trông lớn lên lại có thể âm hiểm đến cỡ ấy.

Vương bà tử cũng ngây người, không dám tin mà nhìn đứa cháu gái bình thường bị uất ức gì cũng chỉ biết âm thầm nuốt vào trong.

Vương Tú chỉ liếm môi, bình tĩnh như không sao cả, sau đó nhìn Tần Tranh, mỉm cười. “Ta còn tưởng cô có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, thì ra cũng như đám phụ nữ trong trại, vừa nghe đến chuyện liên quan đến đàn ông là quýnh lên. Sợ ta quyến rũ được hắn đến thế sao? Vậy cô biết đêm đó ta và hắn đã làm gì không?”

Cái tát ấy Tần Tranh đã dùng hết sức, cô vung vung tay, nghe được lời của Vương Tú thì cảm thấy thật buồn nôn. “Nghe đây, ta đánh cô không phải vì cô tiếp cận tướng công ta, cũng không ghi hận cô đến giờ mới ra tay mà là những lời cô vừa nói rất đáng bị ăn đánh.”

“Cả thủ đoạn ly gián của cô nữa, thật sự quá thấp kém.” Tần Tranh lạnh lùng nói: “Chưa nói đến chuyện người ta xem trọng, tính cách thế nào ta rõ nhất. Chỉ với bộ mặt của cô, đâu thể nào lọt vào mắt tướng công ta.”

Tần Tranh xưa nay không thích mang dung mạo, xuất thân ra để công kích người khác. Lúc này Vương Tú làm cô quá buồn nôn nên mới cố tình châm chọc lại.

“Cô…” Quả nhiên Vương Tú lập tức biến sắc nhưng lại không thể nói được câu nào. Dung mạo của nàng ta cũng thanh tú nhưng so với Tần Tranh thì một trời một vực. Nàng ta hung tợn nói: “Cô chẳng qua chỉ có gương mặt đó mà thôi, nếu không có nó thì cô chẳng là gì cả!”

Tần Tranh khẽ ngước mắt lên nhìn. “Nhưng gương mặt này là của ta. Vả lại dù không có gương mặt này, ta còn có bản lĩnh khác chứ không giống như cô, miệng nói căm hận đàn ông nhưng phương pháp duy nhất là bám vào họ, còn nịnh nọt lấy lòng.”

Vương Tú cười xùy. “Chỉ bằng vài miếng ngói của cô? Cả đời lăn lộn trong đống đất sét mà cũng gọi là bản lĩnh à?”

Vương đại nương quát. “Ánh mắt nông cạn của cô thì cũng chỉ có thể nhìn đến như vậy. Cầu tàu dưới núi là do phu nhân làm, cáp treo vận chuyển lương thực hôm qua về cũng là do phu nhân xây. Nếu không tai họa do cô gây ra dễ dàng được giải quyết thế à?”

Vương Tú ngớ người thấy rõ. Những việc Tần Tranh làm ở cấp độ mà nàng ta không thể tiếp xúc đến. Nàng ta luôn tưởng rằng Tần Tranh chỉ biết làm ngói mà thôi, trong trại có không ít người đến học nghề nên mới mang ơn cô. Vương Tú không cảm thấy đó là bản lĩnh gì ghê gớm, cũng khịt mũi xem thường. Thậm chí nàng ta vẫn cảm thấy sau khi Tần Tranh trở về, phu quân của cô không chê cô cũng chỉ là vì dung mạo xinh đẹp.

Giờ phút này, nàng ta bỗng ý thức được khoảng cách giữa mình và Tần Tranh không chỉ là dung mạo mà là đẳng cấp quá chênh lệch, nàng ta không thể hiểu và không có cơ hội tiếp xúc với những thứ ấy.

Tần Tranh vốn không muốn nói với Vương Tú câu nào nữa, nhưng sau khi cảm giác tức giận và buồn nôn kia qua đi, cô lại cảm thấy đáng thương cho nàng ta.

Xuất thân, hoàn cảnh trưởng thành, không có người dạy dỗ đúng đắn… Nhiều nguyên nhân khác nhau dẫn đến tâm lý của Vương Tú trở nên vặn vẹo bất thường như thế.

Từ phương diện nào đó, cuộc đời của nàng ta vốn là một bi kịch.

Trước khi đi, Tần Tranh nhìn Vương Tú một cái. “Cho dù có nặn đất sét, làm ngói cả đời thì ta cũng không cảm thấy có gì mất mặt cả.”

Lúc cô ra khỏi sân nhà họ Vương, Vương Tú vẫn còn ngơ ngác ngồi dưới đất, Vương bà tử ôm nàng ta khóc thảm thiết.

Hôm nay vốn định đến Vương gia an ủi, cuối cùng kết thúc thế này thật sự không ai ngờ được.

Lòng Tần Tranh hơi buồn bực, không phải vì Vương Tú. Vương Tú đi đến nước này, cô không đồng tình, cũng không thương cảm gì cho nàng ta, cô cũng sẽ phản kích lại không chút do dự.

Tuy nhiên nghĩ kỹ lại nguyên nhân sâu xa của chuyện này, biết rõ đây là do tư tưởng của thời đại thì lòng cô càng thêm phiền muộn và bất lực.

Trong sách, dưới sự dẫn dắt của triều đình mới, bách tính xem thái tử phi là yêu phi hại nước, không ngừng mắng chửi thóa mạ. Cô vì bảo vệ người trong sơn trại mới bị thủy tặc bắt đi nhưng khi có người cố tình dẫn dắt dư luận, mọi người vẫn xì xầm sau lưng cô. Nguyên nhân sâu xa của những chuyện này là vì cô và thái tử phi đều là nữ tử.

Chuyện của Vương Tú cũng vậy, nếu nàng ta là một nam nhân, dù có mẹ là kỹ nữ thì từ nhỏ đến lớn cũng sẽ không chịu nhiều điều tiếng như vậy…

Trước kia, Tần Tranh từng cảm thấy với bản lĩnh của mình, cô có thể sống rất tốt ở nơi này nhưng bây giờ, cô bỗng hơi do dự.

Thời đại này quá hà khắc với phụ nữ, cô là người bị hại, cũng là người chứng kiến. Cô đến từ thế giới khác, có tư tưởng quan niệm hoàn toàn khác với nơi này, cô có tâm lý mạnh mẽ để chịu đựng tất cả những lời điều tiếng, cũng biết rõ con đường mà mình sẽ đi. Tuy nhiên đại đa số phụ nữ thời đại này đều bị thế tục áp bức đến nỗi không thấy rõ con đường của mình. Nghĩ đến điều này, Tần Tranh cảm thấy lòng buồn bực khó chịu.

Nhất là khi biết Vương Tú căm ghét đàn ông nhưng vì muốn trèo lên cao mà chỉ có cách duy nhất là bám vào đàn ông thì Tần Tranh lại càng cảm thấy bi ai. Không chỉ cho Vương Tú mà con cho tất cả những phụ nữ bị tư tưởng của thời đại áp bức.

Trước kia Tần Tranh chưa từng nghĩ đến việc dùng thân phận của thái tử phi thì mình sẽ có thể làm được những gì. Đi đến hôm nay, phần lớn là do theo bước chân của Sở Thừa Tắc nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại có một suy nghĩ mông lung mà lại rất kiên định.

Cô muốn thay đổi tư tưởng của thời đại, thay đổi địa vị của phụ nữ thời này.

Chuyện này nhìn có vẻ đơn giản hơn xây cầu làm đường nhưng thật ra lại khó hơn cả thay triều đổi đại.

Kinh doanh, làm quan, không chịu những ràng buộc chỉ dành cho phụ nữ trong hôn nhân, người đời không còn xem thường phụ nữ… thoạt nghe có vẻ rất xa vời nhưng ở thời đại của Tần Tranh, chẳng phải mọi thứ đều trở thành hiện thực sao?

Phải có người châm lửa thì mới biết cuối cùng mồi lửa này có cháy lan ra được hay không.

Dù biết ý nghĩ này là vô cùng viễn vông trong thời đại này nhưng Tần Tranh vẫn nóng lòng muốn thử.

Lồng ngực cô phình lên, cả người tràn ngập một năng lượng hy vọng còn mạnh mẽ hơn lần đầu tiên được độc lập tiếp nhận một công trình lớn ở kiếp trước.

Trên đường về nhà, Tần Tranh cứ im lặng không vui. Vương đại nương tưởng cô bị Vương Tú chọc giận, không ngờ được nửa đường cô bỗng trở nên cực kỳ phấn chấn. “Đại nương, bà về trước đi, con đi tìm A Chiêu!”

Vương đại nương an ủi cô. “Vương nha đầu bị điên rồi, những lời điên khùng đó cô đừng có để trong lòng. Cô ta làm nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy, ta sẽ về bẩm lại trại chủ, từ nay bà cháu họ đừng hòng ở lại Kỳ Vân Trại nữa!”

Nhưng Tần Tranh lại nói: “Những chuyện cô ta làm, đại nương cứ kể hết cho trại chủ nghe. Còn ân oán giữa con và cô ta, hai cái tát đánh xuống coi như thanh toán xong, đại nương không cần nói thay cho con gì nữa. Cô ta làm sai điều gì thì cứ trừng phạt đúng như vậy.”

Vương đại nương ngạc nhiên nhìn Tần Tranh rồi gật đầu.

Mặt trời chói chang, cây cối hai bên đường sum suê tươi tốt, bà nhìn bóng Tần Tranh chạy xa giữa những tia sáng màu vàng rực rỡ, giống như là đang đuổi theo ánh sáng vậy.