Nghe Lâm Nghiêu nói thế, Tần Tranh cũng có chút ấn tượng.
Thuyền lương thực dùng tơ lụa để đổi về ấy được Dương Nghị và Lục Tắc cùng đưa về.
Người Sở Thừa Tắc đã yên tâm dùng thì Tần Tranh cũng không có gì nghi ngờ.
Cô lập tức triệu kiến Dương Nghị, lệnh cho hắn dẫn một ngàn quân đi vận chuyển số lương thảo cướp được về Thanh Châu.
“Nếu trên đường bị quân triều đình vây đánh, không tiện vận chuyển thì cứ đốt lương thực rồi rút, tuyệt đối không được ham chiến.” Tần Tranh căn dặn.
Dương Nghị chắp tay.
“Mạt tướng tuân lệnh!”
Là một mưu thần, lúc đầu chỉ im lặng lắng nghe, Sầm Đạo Khê đột nhiên lên tiếng: “Ta có một kế có thể khiến hành động lần này của Dương tướng quân càng an toàn, cũng có lợi cho việc đoạt Mạnh Quận của điện hạ.”
Tần Tranh lập tức nói: “Xin tiên sinh cứ nói.”
Sầm Đạo Khê cười bảo: “Điện hạ bí mật hành quân đến Mạnh Quận, nếu Dương tướng quân gióng trống khua chiêng áp tải lương thảo, tung tin mình dẫn theo một vạn binh mã thì vừa có thể khiến triều đình không dám khinh địch đội kháng trực tiếp với quân ta vừa có thể che giấu hành tung cho thái tử, khiến Mạnh Quận tưởng rằng điện hạ đang dẫn toán binh mã này đi áp tải lương thảo.”
Tống Hạc Khanh lập tức vỗ tay.
“Kế này rất hay!”
Tần Tranh cũng tỏ vẻ vui mừng.
“Tiên sinh quả là tài trí! Cứ làm theo kế của tiên sinh!”
Tối đó cô lập tức viết thư báo với Sở Thừa Tắc.
—
Vì thế trong mấy ngày sau, họ cố tình tung tin khiến chuyện Thanh Châu cướp được lương thảo của Mạnh Quân vận chuyển cho triều đình nhanh chóng lan ra khắp vùng Giang Hoài.
Lúc này đội quân Từ Châu do Vương Bưu thống lĩnh cũng đã đến Hộ Châu, nhân lúc sĩ khí đang hăng bèn bắt đầu tấn công vào thành.
Người ngoài đều cho rằng họ cướp lương thảo của triều đình là để cung cấp cho quân đội phía Hộ Châu.
Từ sau khi vây Thanh Châu bị đánh cho tan tác, Hộ Châu chỉ còn lại vài ngàn quân như rắn mất đầu, vẫn chưa lấy lại được khí thế, bị vây đánh mấy ngày đã bắt đầu không trụ được, tri châu Hộ Châu cầu viện khắp nơi nhưng đáng tiếc đợi mãi không thấy quân cứ viện đến.
Dĩ nhiên Mạnh Quận cũng nhận được thư cầu viện của Hộ Châu.
Thống lĩnh Từ Châu là Đổng Đạt vẫn luôn tá túc ở Hộ Châu sau khi Từ Châu bị chiếm, bây giờ Hộ Châu gặp nạn, hắn lại đang đóng quân ở Mạnh Quận.
Một bên là nhiệm vụ trông coi kho lương một bên là Hộ Châu đang nguy cấp, Đổng Đạt thật sự lâm vào thế khó xử.
Quận trưởng Mạnh Quận biết mục tiêu sắp tới của Sở thái tử chính là mình, không dám để Đổng Đạt mang quân đi chi viện Hộ Châu nên hết lời khuyên nhủ: “Viễn Đạt huynh, Hộ Châu và Mạnh Quận cách rất xa, huynh vừa dẫn quân đi Hộ Châu mà thái tử triều trước đến đánh Mạnh Quận thì làm thế nào? Đừng quên bài học mất Từ Châu lần trước!”
Viễn Đạt là tên tự của Đổng Đạt.
Nhắc đến chuyện Từ Châu thất thủ, Đổng Đạt lại giận bầm gan.
Biết quận trưởng Mạnh Quận nói có lý, hắn không nhắc đến chuyện chi viện cho Hộ Châu nữa nhưng trong lòng vẫn phiền não, cảm thấy rất có lỗi với tri châu Hộ Châu vì nếu thành Hộ Châu bị phá, tri châu có giữ được mạng không thì khó nói lắm.
Đêm hôm ấy, mấy trăm tên tàn quân chịu trách nhiệm áp tải lương thực giương cờ chạy về Mạnh Quận.
Tướng giữ thành sớm đã được thám tử báo tin, biết nhóm tàn quân này sẽ đến Mạnh Quận trong một hai ngày này, thấy đám tàn binh bên dưới mặc quân phục của binh sĩ Mạnh Quận, tên đầu mục đến gõ cửa còn có lệnh bài thông hành của Mạnh Quận nên lập tức ra lệnh mở cửa thành để họ vào..