Trước kia nàng ta rất hâm mộ Tần Tranh.
Nàng ta là thái tử phi được chỉ định trước, chuyện gì cũng phải học thật hoàn hảo, nhưng dù thanh danh có tốt đến đâu thì cũng chỉ để xứng với thân phận thái tử phi mà thôi, chưa từng có ai hỏi nàng ta có muốn đi con đường này hay không.
Quý nữ thế gia tôn quý nhất thiên hạ nhưng ngay cả quyền thích một người cũng không có.
Lúc đó mỗi lần gặp Tần Tranh trên yến tiệc, luôn có những kẻ lắm chuyện mang họ ra so sánh với nhau.
Người muốn lấy lòng nàng ta thì chê Tần Tranh bất quá chỉ có dung mạo mà thôi.
Những người đó không biết nàng ta ao ước trở thành cô nương mà họ đang che bai kia.
Cha mẹ yêu thương, tỷ muội hòa thuận, còn có người yêu là thanh mai trúc mã.
Không như nàng ta, thân tình lạnh lẽo, mẫu thân coi nàng ta như công cụ để tranh sủng, phụ thân coi nàng ta là thứ để khoe khoang, tỷ muội trong nhà ai ai cũng muốn thay thế nàng ta.
Trong mắt những người ở Tần gia, nàng ta chẳng qua chỉ là một công cụ có thể mang lại vinh sủng cho họ…
Dù thái tử đã lấy thái tử phi, Lục gia vẫn muốn tìm một người đắc lực có thể giúp mình, gả cô qua đó.
Vì thế hôm đó khi nghe Lục Cẩm Hân nói những lời nuôi mèo nuôi chó, nàng ta mới xúc động.
Nàng ta tưởng rằng Tần Tranh gả vào Đông Cung sẽ không hạnh phúc.
Tính cách của Tần Tranh là không dính chút khói lửa nhân gian, làm sao có thể chơi trò quyền mưu này nọ.
Nhưng rõ ràng Tần Tranh sống rất tốt, ít nhất trong mắt người ngoài là rất tốt.
Cô không còn dáng vẻ thanh cao không dính bụi trần như trước nữa, cũng không cần ai che chở mình, vài câu là có thể thăm dò độ nông sâu của một người, như vậy ai dám xem thường vị thái tử phi này nữa.
Người trong cuộc năm đó đều đã thoát ra ngoài, người ngoài cuộc như nàng ta thì lại bị vây trong đó.
Giờ phút này, Lục Cẩm Nhan cảm thấy mình thật là buồn cười.
Nàng ta vén rèm, leo lên xe ngựa.
Lục Cẩm Hân thì lại bị những lời này làm giật mình.
Nhan tỷ tỷ hâm mộ thái tử phi?
Nghĩ đến việc Lục Cẩm Nhan suýt nữa là trở thành thái tử phi, Lục Cẩm Hân trợn tròn mắt, môi mim chặt.
Nàng ta leo lên xe ngựa, dè dặt nhìn Lục Cẩm Nhan, đang nghĩ làm thế nào để khuyên giải tỷ tỷ.
Lục Cẩm Nhan mở mắt, liếc nhìn nàng ta một cái, hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của cô ngốc này, ôm trán nói: “Không phải như muội nghĩ đâu.
Ta chỉ hâm mộ thái tử phi sống rất tỉnh táo mà thôi.”
Lúc này Lục Cẩm Hân mới yên tâm trở lại, lấy mứt hoa quả trên xe ra định ăn thì Lục Cẩm Nhan đang nhắm mắt, chống tay lên cửa sổ xe bỗng mở mắt ra.
Bàn tay đang cầm mứt của Lục Cẩm Hân khẽ run lên.
“Lần sau đừng có than với ta là muội lại mập nữa.” Lục Cẩm Nhan nhìn một cái rồi lại nhắm mắt.
Lục Cẩm Hân nhìn quả mứt trên tay, hơi do dự.
Trán Lục Cẩm Nhan như có con mắt thứ ba vậy.
Nàng ta nói: “Bộ váy gấm Thục của ta chắc là muội mặc không vừa nữa rồi.”
Nghe nói chiếc váy xinh đẹp đã bay mất, Lục Cẩm Hân vội đặt viên mứt xuống.
Xe ngựa nhanh chóng đến biệt viện.
Hôm nay những xóm làng lân cận gặp thiên tai, Lâm Nghiêu bị phái qua đó cả buổi giờ mới về, đúng lúc chạm mặt tỷ muội họ Lục.
Người hầu đặt bục kê chân, bung chiếc ô giấy đủ để che cho ba người ra, đợi trước xe ngựa.
Lâm Nghiêu nhớ đến việc mấy ngày trước mình nói xấu Lục tiểu thư, còn bị người ta nghe thấy, lúc này gặp được xe ngựa của họ nên không được tự nhiên lắm.
Một bàn tay nhỏ nhắn vén rèm xe lên, từ bên trong khom người bước ra là một giai nhân xinh đẹp mặc bộ váy màu xanh bỏ đậu, khuôn mặt nàng lạnh lùng cao quý khiến người ta nhìn một cái là không dám ngước đầu lên, vẻ quý phái như trời sinh đã có vậy.
Lâm Nghiêu sững sờ.
Ngay sau đó, Lục Cẩm Hân cũng bước xuống theo.
Hai tỷ muội chỉ khẽ gật đầu chào hắn rồi được người hầu hộ tống vào phủ.
Lâm Nghiêu ở biệt viện lâu như thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp Lục Cẩm Nhan, nghi hoặc hỏi: “Đó là ai vậy?”
Trông không phải là nha hoàn.
Người hầu gác cửa bảo: “Là đại tiểu thư của Lục gia ở kinh thành.”
Lâm Nghiêu lại nhìn theo nhưng không còn thấy gì nữa..