Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 227: 227: Chương 218





Lục Cẩm Nhan tinh ý cỡ nào, nhìn là hiểu ngay cô ngốc này đang lo lắng điều gì.

“Muội là người Lục gia đưa tới để kết thân, ta trước kia… suýt nữa cũng vào Đông Cung.

Hai chúng ta đều không có ý với thái tử, dù gia tộc có nói thế nào, chúng ta cứ tỏ rõ thái độ của mình với thái tử phi là được.”
Lục Cẩm Hân đã yên tâm hơn.

Vì vừa khóc xong, giờ mà về thế nào cũng bị nhìn ra nên bèn nói: “Muội phải rửa mặt đã.”
Lục Cẩm Nhan hoàn toàn bó tay với cô ngốc này.

“Đi đi, bên cạnh rổ kim chỉ của ta có cái khăn sạch đấy.”
Lúc Lục Cẩm hân rửa mặt xong, sang bên đó tìm khăn thì vô tình nhìn thấy một cái khung thêu bị vải che đi một nửa.

Vải gấm màu xanh ngọc, khóm trúc trên đó thêu rất tinh xảo.
“Nhan tỷ tỷ, khóm trúc của tỷ thêu đẹp quá.” Nói rồi nàng ta đưa tay định cầm khung thêu lên xem thử.
Lục Cẩm Nhan biến sắc, quát.


“Đừng đụng vào!”
Nhưng đã muộn.

Hoa văn trên khung thêu đã hoàn toàn đập vào mắt Lục Cẩm Hân.

Hoa văn hai bên đối xứng nhau, nhìn là biết dùng để thêu túi tiền, bên dưới còn có một chữ “Ngạn” còn chưa thêu xong, nhìn giống như là định thêu chữ “Nhan” vậy, có điều bề ngang hơi rộng.

Lục Cẩm Hân không biết có gì không xem được.
Lúc nàng ta hoàn hồn lại thì khung thêu đã bị Lục Cẩm Nhan giật lấy.

Cây kim ghim trên đó cắm vào tay nàng ta làm bật máu nhưng dường như nàng ta không cảm thấy đau, chỉ đanh mặt nói: “Ta không thích người khác đụng vào đồ của mình.”
“Xin lỗi tỷ.” Lục Cẩm Hân không ngờ nàng ta lại phản ứng mạnh như vậy nên hơi lúng túng.
Dường như Lục Cẩm Nhan cũng biết mình đã quá kích động nên thần sắc dịu lại.

“Không sao, muội về đi.”.


Truyện Linh Dị
Lục Cẩm Hân ủ rũ ra khỏi phòng Lục Cẩm Nhan, cảm thấy mình thật là ngốc, thảo nào Nhan tỷ tỷ lại giận mình.
Trong phòng, Lục Cẩm Nhan nghe tiếng bước chân của Lục Cẩm Hân đã đi xa thì mới lấy khung thêu giấu sau lưng ra, vết máu trong lòng bàn tay đã nhuộm đỏ chữ “Ngạn” kia.

Nàng ta dùng tay vân vê nó một lát rồi nhắm mắt lại, môi nở nụ cười chua xót.
——
Bái thiếp (thiệp xin bái phỏng) của Lục Cẩm Nhan và Lục Cẩm Hân tối hôm ấy được đưa đến trước mặt Tần Tranh.

Đúng lúc công sự phòng thủ đã hoàn công, cô không còn bận rộn như trước nên gặp hai vị tiểu thư của Lục gia cũng không sao.
Tuy nhiên sau khi Tống Hạc Khanh biết, ông nói cho Tần Tranh nghe một đống chuyện, khi ấy cô mới biết thì ra Lục Cẩm Nhan – trưởng nữ của Lục gia ở kinh thành từng là ứng viên cho ngôi vị thái tử phi.
Đêm ấy khi Sở Thừa Tắc về, Tần Tranh âm thầm đặt tờ thiếp kia lên bàn, ở vị trí dễ nhìn thấy nhất.
Sở Thừa Tắc tưởng chuyện gì, cầm lên xem rồi nói: “Nếu nàng không thích gặp họ thì cứ bảo người bên dưới nói là mình bận là được.”
Tần Tranh đáp: “Dạo trước thiếp quá bận nên đã lơ họ lâu rồi, sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.”
Lúc nói chuyện, mắt cô vô tình cố ý cứ đảo qua Sở Thừa Tắc.
Sở Thừa Tắc buồn cười, bảo: “Con gái của Lục gia Dĩnh Châu ta còn chưa từng gặp nữa là.”
Tần Tranh ung dung lật cuốn sách trên tay.

“Nghe nói tình cảm giữa điện hạ và biểu muội ở kinh thành rất tốt.”
Cô biết y không phải là thái tử nhưng lại không biết khi nào thì y xuyên tới.

Cô vốn định im lặng chờ đợi y tự nói ra nhưng vẫn không nhịn được muốn xa gần dò hỏi..