Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 226: 226: Chương 217





Nói đến đây nước mắt nàng ta lại tuôn trào.

“Bà vú nói muội là nữ nhi của Lục gia, vì Lục gia nên phải đến Thanh Châu.

Cẩm Vinh cũng nói Lục gia nuôi muội lớn, muội phải làm gì cho gia tộc.

Nhan tỷ tỷ, có phải từ khi muội được sinh ra ở Lục gia, được Lục gia nuôi lớn thì đã mắc nợ Lục gia rồi không?”
Cẩm Vinh là đệ đệ do mẹ kế sinh.
Giọng nàng ta không có chút gì là bất mãn, đôi mắt rưng rưng lệ trong veo ngây thơ, dường như chỉ muốn tìm một đáp án chính xác từ Lục Cẩm Nhan.

“Muội nuôi mèo là vì thích nó mới nuôi, chưa từng nghĩ đến việc nuôi nó là để đổi lấy thứ gì.

Muội cứ tưởng rằng cha nuôi muội là vì thương yêu muội nhưng bây giờ muội phát hiện ra hình như trước giờ mình nghĩ sai rồi, Lục gia nuôi muội khác với muội nuôi mèo.”
Lục Cẩm Nhan vẫn cảm thấy cô muội muội này của mình hơi ngốc nghếch nhưng sau khi nghe những lời này, một lúc sau nàng ta vẫn không nói được gì, miệng còn mang theo nụ cười mỉa mai chua chát.


“Đúng vậy.

Con gái danh gia vọng tộc nghe rất vẻ vang nhưng thật ra còn thua con chó con mèo người ta nuôi nữa.

Mang chó mèo ra đổi cho người, sau này chó mèo không còn quyến luyến chủ cũ nữa cũng không ai nói nó vô ơn.

Chỉ có nữ nhi trong nhà là bị tính toán tỉ mỉ, phải thu lại được từng chút giá trị đã bỏ ra.”
Nói đến đây, nụ cười trên môi nàng ta càng thêm châm chọc.

“Đừng buồn nữa, muội ở đây buồn có ai biết đâu?”
Có lẽ những lời kia đã chạm đến cảm xúc của Lục Cẩm Nhan nên nàng ta chỉ bảo cho Lục Cẩm Hân.

“Đã đến nước này rồi, đừng mong Lục gia quan tâm đến sống chết của muội.

Nơi này là Thanh Châu, không phải Dĩnh Châu.

Bà vú kia của muội mau đuổi sớm đi, cả ngày hợm hĩnh, chuốc bao rắc rối cho muội.”
Lục Cẩm Hân cúi đầu không lên tiếng.

Nàng ta biết bà vú của mình lắm lời, nhưng sau khi mẹ qua đời, phụ thân lại cưới mẹ kế, người thật lòng tốt với nàng ta cũng chỉ có bà ấy.

Bà vú thường ra oai hợm hĩnh cũng là vì sợ nàng ta yếu đuối, bị người ta bắt nạt.
Mọi tâm tư của nàng ta đều viết lên trên mặt, Lục Cẩm Nhan nhìn là biết ngay nên thở dài, bảo: “Muội càng dung túng thì bà ta càng không biết giới hạn chủ tớ, chuyện gì cũng quyết định thay muội, sớm muộn cũng hại muội.

Muội niệm tình nghĩa bao năm không tiện đuổi bà ta đi thì từ nay cũng phải ra dáng chủ nhân, lúc cần quở trách phải quở trách.


Nếu không được nữa thì về sau chỉ để bà ta quản lý chuyện trong phòng, bên người phải đề bạt một nha hoàn đắc lực.”
Lục Cẩm Hân ừm một tiếng, sau đó lại bối rối bứt chiếc khăn.

“Nhan tỷ tỷ, muội cảm thấy không có mặt mũi nào ở lại Thanh Châu nữa.”
Những lời vị Lâm tướng quân kia nói tuy khó nghe nhưng cũng không sai.

Phía Dĩnh Châu rõ ràng biết đại quân thiếu bạc nhưng lại giả vờ không biết, chỉ đưa nàng ta qua là do không dám đặt cược quá nhiều vào thái tử, sợ thái tử sẽ bại trận khi đối đầu với quân triều đình.
Lục Cẩm Nhan xỉa vào trán nàng ta.

“Sắp đánh nhau rồi, muội còn đi đâu được? Phía Dĩnh Châu đưa muội đến kết thân, muội không muốn thì phải mau chóng để thái tử phi biết, thái tử phi sẽ không làm khó muội.”
Lục Cẩm Hân ấm ức, dùng hai ngón tay gõ vào nhau.

“Muội sợ gặp thái tử.”
Nghe nói thái tử phi vì đi chùa dâng hương nên mới bị thái tử nhìn trúng.
Trước đó bà vú nói thái tử đã từ Từ Châu trở về, bảo nàng ta cùng Lục gia ở kinh thành đi gặp thái tử, nàng ta đã lén vẽ lên mặt mình mấy nốt mụn.
Ánh mắt Lục Cẩm Nhan lóe lên vẻ chế nhạo, hỏi một câu đầy ẩn ý.

“Muội thật sự nghĩ năm đó thái tử cưới thái tử phi là vì dung mạo của nàng ta ư?”.


Lục Cẩm Hân ngơ ngác, Lục Cẩm Nhan ý thức được mình nói lỡ lời nên vội sửa lại.

“Ai mà nhìn trúng cái mặt bánh bao của muội.”
Mặt Lục Cẩm Hân méo xệch.

“Mặt muội chỉ hơi tròn thôi mà.” Ừm, đúng là tròn thật.
Lục Cẩm Nhan bảo: “Được rồi, hôm nay muội về trước đi, mai theo ta đi gặp thái tử phi nương nương.”
Có người theo cùng thì vững dạ hơn, Lục Cẩm Hân rất vui.

Nhưng trước kia Lục Cẩm Nhan là ứng viên của ngôi thái tử phi, điều này nàng ta cũng biết.

“Thái tử phi nương nương… có khi nào sẽ không vui không?”.