Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 217: 217: Chương 208





Y đứng sau đột nhiên lên tiếng làm Tần Tranh giật mình, quay lại thấy là y thì cô mới thở phào.
Cô ngả người tựa vào lưng ghế, đáp: “Hôm nay nghe trụ trì nói sinh thời, Vũ Gia Đế đã cho xây dựng đập Ngư Chủy và đập Đại Độ nên thiếp nhất thời tò mò, sau khi về đã sai người tìm bản đồ nơi đó đến.

Hai tấm bản đồ này là do hà vận sứ (chức quan trông coi đường thủy) vẽ lại vào mười mấy năm trước.”
Sở Thừa Tắc khẽ cau mày nói: “Không phải ông ấy xây đâu.”
Y đột nhiên nói thế, Tần Tranh mất một lúc mới hiểu ra y của y là hai con đập Ngư Chủy và Đại Độ không phải do Vũ Gia Đế cho xây dựng.
Tần Tranh nghi hoặc hỏi: “Sao chàng lại biết là không phải?”
Người này cứ thích chống đối tổ tiên thế nhỉ?
Sở Thừa Tắc nhìn cô một lúc lâu, chỉ đáp: “Sử sách hoàng gia không ghi lại việc này.”
Chuyện y chưa từng làm, đám con cháu vô dụng đời sau nịnh nọt tâng bốc làm gì, mất mặt!
Dã sử có nhiều chuyện hư cấu, thậm chí chính sử cũng có sai lầm.


Y là đời sau của Sở thị mà phủ nhận như thế nên Tần Tranh cũng không mất thời gian vào chuyện này nữa, chỉ cảm thán.

“Người xưa thật là trí tuệ.

Thì ra ba trăm năm trước người xây dựng đập nước đã biết phải làm thang cá rồi.


Thang cá chính là một mương nước được xây dựng để tạo thành lối đi cho các loài cá ở hai bên con đập, bởi vì sau khi xây đập xong sẽ có chênh lệch về độ cao nên khiến các loài cá không thể bơi lên trên.
Ở thế giới mà Tần Tranh sống kiếp trước, phải đến thế kỷ mười bảy thang cá mới xuất hiện.
Không ngờ ở nơi này nó lại xuất hiện sớm đến thế, thời này mà đã có người biết phải tạo thang cá khi xây dựng đê đập.
Sở Thừa Tắc cau mày.

“Thang cá?”
Tần Tranh ngước mắt nhìn y.

“Chàng biết à?”
Sở Thừa Tắc cảm thấy hai từ này khá quen tai nhưng lại không thể nghĩ ra đã từng nghe ở đâu.
Y hỏi: “Dùng để làm gì?”
Tần Tranh bèn giài thích cho y tác dụng của thang cá.
Sở Thừa Tắc càng cau mày chặt hơn, cuối cùng chỉ nói: “Người xây hai con đập này hẳn là cũng rất có bản lĩnh.”

Tần Tranh ngớ người.

“Hiện nay những đê đập khác không phải xây kiểu này à?”
Sở Thừa Tắc nhìn cô.

“Người của Công Bộ mới biết chứ.”
Tần Tranh im lặng.
OK, mỗi nghề có kiến thức riêng, quả thật không thể trông mong là y hiểu cặn kẽ những công trình này được.
Sở Thừa Tắc thấy cô cúi đầu định tiếp tục nghiên cứu hai tấm bản đồ kia thì đưa tay cuộn nó lại, nói: “Không phải chuyện khẩn cấp gì, tối rồi đừng làm hại mắt.”
Tần Tranh chỉ nhất thời tò mò thôi.

Tuy vương triều này không tồn tại trong lịch sử thế giới mà cô sống nhưng theo trình độ phát triển trước mắt, đại đa số là khá tương đồng.

Bây giờ tự nhiên xuất hiện một thứ đến thế kỷ mười bảy mới ra đời, Tần Tranh hoài nghi phải chăng ba trăm năm trước cũng đã có người xuyên đến thế giới này giống như cô vậy.
Nếu người đó cũng hiểu về công trình kiến trúc, vậy những thứ để lại hẳn không chỉ có một cái thang cá.

Ba trăm đã nay trôi qua, không thể gặp được người đó nhưng nếu thật sự có người cùng thời đại với mình từng ở đây, còn để lại dấu ấn, trong lòng Tần Tranh không khỏi có cảm giác “tha hương gặp cố nhân”.
Nhưng đúng là chuyện này không có gì phải vội, sau này có thời gian từ từ nghiên cứu cũng được.

Sở Thừa Tắc cuộn bản đồ lại, Tần Tranh cũng nhanh nhẹn thổi tắt ngọn nến trên bàn, nguồn sáng trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn con trong góc.
Tần Tranh cảm thấy sau khi từ Vân Cương Tự trở về, Sở Thừa Tắc cứ hậm hực không vui.

Cô nghiêng đầu quan sát y một lúc, dường như y đang suy nghĩ chuyện gì, không hề có phản ứng.
Mắt Tần Tranh khẽ chớp nháy.

Cô đứng lên vào nhà trong, ôm một cái hộp hình chữ nhật tới đặt trước mặt y, mỉm cười nói: “Quà sinh nhật.”.