Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 209: 209: Chương 200





Tần Tranh thì lại không thể ung dung như y được.

“Có kế sách gì để chống lại chưa?”
Sở Thừa Tắc quay người lại nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo mà Tần Tranh chưa thấy bao giờ.

“Trước khi ta đánh Từ Châu, Mạnh Quận đã đề phòng ta rồi.

Đâu thể để họ phòng bị uổng phí như vậy chứ.”
Y nói thế, Tần Tranh lập tức hiểu ngay.

Y muốn chiếm Mạnh Quận – kho lương của vùng Hoài Nam trước khi quân triều đình đến.
Tần Tranh vội phân tích: “Quân thường trú của Mạnh Quận là một vạn, cộng thêm người của Đổng Đạt chắc cũng phải tới hai vạn.

Với lực lượng của Thanh Châu, hẳn là có thể đánh một trận.”
Sở Thừa Tắc nhìn cô, cười khẽ.

“A Tranh còn nhớ ta chiếm được Từ Châu như thế nào không?”

Tần Tranh ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra.

“Chàng định đồng thời ra quân đánh Hộ Châu và Mạnh Quận à?”
Quân Hộ Châu trước đó bị đánh tan tác, tuy nhiên có quân Từ Châu đóng ở Hộ Châu nên họ mới không dám chiếm luôn Hộ Châu.

Bây giờ quân Từ Châu đã điều sang Mạnh Quận bảo vệ kho lương, Hộ Châu chẳng phải nửa nẻo lỏng lẻo sao?
Dù không đánh được Mạnh Quận, chiếm được Hộ Châu thì uy danh của Sở Thừa Tắc ở Giang Hoài này sẽ tăng thêm một bậc, cũng có thể khích lệ sĩ khí của quân lính trước khi quân triều đình đến.
“Người hiểu ta, chỉ có A Tranh.” Sở Thừa Tắc mặt dính nước, nhìn cô bằng ánh mắt mang theo chút mê hoặc.
Tần Tranh đang ngẫm nghĩ thế cục trước mắt nên hoàn toàn không bị sắc đẹp quyến rũ.

Đầu óc cô suy nghĩ rất nhanh, tự cho là mình đã hiểu được tính toán của y.

“Vì thế chàng vội về ngay trong đêm là để bày bố việc đánh Hộ Châu và Mạnh Quận?”
Sở Thừa Tắc: “…”
Vẻ dụ hoặc trong mắt tan biến, y khẽ mím môi, đưa tay kéo cô lại, cúi người phong kín môi cô.
Tần Tranh hoàn toàn bất ngờ, bị y kéo cổ áo hôn đến choáng váng.

Vừa định đẩy y ra, cả người lại bị y kéo vào bồn tắm, nước tràn ra làm ướt cả một mảng gạch.

Nước đã không còn nóng như lúc nãy, chỉ hơi âm ấm, cánh hoa tươi nổi bập bềnh trên mặt nước, sau khi Tần Tranh bị ướt, chúng lại dính trên áo cô.

Tần Tranh tựa vào ngực Sở Thừa Tắc, chật vật lau bọt nước trên mặt.

“Chàng…”
Còn chưa nói xong, lại bị y giữ chặt, hôn tiếp.

Cô ngã vào bồn tắm, tóc còn ướt sũng nước, năm ngón tay của Sở Thừa Tắc luồn vào mái tóc đen dày của cô, dùng lực khá mạnh.

Bồn nước vốn đã nguội như bỗng được đun lại, nóng sôi lên.


Môi Tần Tranh lại bị hôn sưng vù, cô giận dỗi đưa tay đập vào mặt y, đẩy ra với vẻ mặt căm giận.

“Không hôn nữa, không hôn nữa.

Miệng đau quá.”
Không biết câu này đã chọc trúng huyệt cười nào của Sở Thừa Tắc mà y vùi đầu vào cổ cô, bật cười thành tiếng.

Mặt Tần Tranh nóng lên, cô đưa tay véo một cái vào cánh tay y.

“Không được cười.”
Sở Thừa Tắc vén phần tóc ướt trên cổ cô ra sau, cắn nhẹ lên phần xương quai xanh của cô.

“Bây giờ nói xem tại sao ta lại trở về hả?”
Da thịt vùng cổ của Tần Tranh rất nhạy cảm, cô lập tức run lên, mặt càng nóng hơn, phần quai hàm đỏ ửng lan ra tới tận tai.

Thật ra không phải cô chưa từng nghĩ đến việc y vội vàng về đây là vì Lục gia đột nhiên đưa con gái đến Thanh Châu, tuy nhiên nếu thế thì xem trọng mình quá rồi.

Tần Tranh không muốn so đo trong mấy chuyện này để tăng thêm phiền nào, nghe y phân tích tình hình chiến sự xong mới cảm thấy y vội trở về là vì đại cục.

Cô ôm lấy chỗ bị y cắn, nói: “Chẳng qua là biểu muội của điện hạ muốn ở Thanh Châu chơi một thời gian thôi, trong mắt điện hạ thiếp nhỏ nhen đến thế à?”
Cô đang nói thật.


Sở Thừa Tắc khẽ cau mày.

Cô đang giận lẫy với y đấy à?
Y nói: “Ta hoàn toàn không biết trước chuyện Lục gia đưa người sang đây.

Không bao lâu nữa binh mã triều đình sẽ đến, Thanh Châu không thể thoát được khói lửa, nhân cơ hội này đưa nàng ta về Dĩnh Châu là được.”
Tần Tranh thật sự bất đắc dĩ.

“Thiếp thật sự không để ý chuyện này, Lục cô nương cũng dễ thương lắm.

Tuy nhiên trước khi đánh trận, đưa cô ấy về Dĩnh Châu là một biện pháp hay.”
Lục Cẩm Hân được nuôi lớn trong nhung lụa, Thanh Châu còn chưa khai chiến nàng ta đã khóc nhiều lần như vậy, đến khi đánh trận thật thì chắc vị đại tiểu thư yếu ớt này sẽ nhấn chìm thành Thanh Châu trong nước mắt mất.

Cô nói thế nhưng sắc mặt Sở Thừa Tắc vẫn không tốt hơn, còn cách một lớp áo mỏng, cắn vào bờ vai tròn trịa của cô một cái.

“Nàng không để ý nhưng ta để ý.”.