Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 201: 201: Chương 192





Tần Tranh cầm bức thư, ngẩn người.

Xem trộm thư của người khác là chuyện không lịch sự, nhưng việc này liên quan đến đại cục…
Cô do dự một chút, nói với Tống Hạc Khanh.

“Có cách nào mở thư mà không làm hỏng niêm phong không?”
Tống Hạc Khanh biết cô sợ bức thư này không quan trọng, họ giữ thư lại, sau này nếu người của Lục gia biết thì lại sinh hiềm khích.
Ông lập tức tìm người đến gỡ thư.

Các thám tử vì săn tin, không ít lần làm những chuyện như vậy, muốn biết kế hoạch của đối phương nhưng lại không để đối phương phát hiện thì chỉ có thể xem trộm thư tín, thế là luyện được bản lĩnh mở thư mà không làm hỏng niêm phong.
Đợi thư của trưởng nữ Lục gia được trình lên tay Tần Tranh, cô xem xong thì dở khóc dở cười.

Trước kia danh tiếng của thái tử không được tốt, ban ngày cô lại giám sát công trình ở cổng thành, đầu tóc mặt mũi đều là bụi đất, ở thời đại này, danh môn vọng tộc dù có suy tàn cỡ nào thì cũng sẽ không để một nữ tử xuất đầu lộ diện.

Con gái Lục gia tưởng rằng sau khi theo Sở Thừa Tắc đào vong, cô luôn phải trải qua những ngày tháng lao dịch khổ cực như vậy nên trong lòng phấp phỏng lo lắng.
Phải công nhận là đại tiểu thư của Lục gia viết bức thư này rất khéo léo.

Đầu tiên là nàng ta khóc lóc, uyển chuyển bày tỏ sự nhung nhớ người thân khi ngàn dặm xa xôi đến đây.

Nếu phu thê chi thứ nhất mà đọc được bức thư này thì phần mở đầu đã có thể khiến họ mềm lòng rồi.

Sau đó, nàng ta lại liệt kê hàng loạt những hành vi hoang đường của thái tử trước kia ra, cho thấy sự hoảng hốt bất an của mình suốt dọc đường đi.

Danh tiếng của thái tử thế nào hẳn là phu thê họ Lục cũng đã nghe thấy, đọc đến đây lại càng đau lòng cho con gái hơn.

Cuối cùng viết đến đoạn ở thành Thanh Châu, tận mắt nhìn thấy thái tử phi cùng một đám khổ sai đang tu sửa tường thành.
Có những hành vi ác liệt của thái tử trải đường phía trước, lúc này lại có Tần Tranh làm minh chứng, nàng ta nhắc lại nỗi sợ hãi của mình, không muốn thông gia.

Nếu phu thê họ Lục còn có chút lương tâm thì sẽ không đẩy con gái vào hố lửa nữa.
Lần đầu tiên, Tần Tranh cảm thấy tiếng xấu của Sở Thừa Tắc trước kia lại có ích như thế.

Những người giương cờ khởi nghĩa, có không ít các nơi dâng tặng cơ thiếp.


Sau khi Sở Thừa Tắc chiếm được hai thành Thanh Châu, Từ Châu, phía Từ Châu thế nào Tần Tranh không rõ nhưng ở Thanh Châu, ngoại trừ Lục gia đột nhiên đưa con gái tới thì còn chưa có ai dám tặng nữ nhân cho y.
Dù gì danh tiếng Sở Thừa Tắc còn đó, lúc này dâng nữ nhân lên cho y há chẳng phải bán con gái cầu vinh sao? Phú quý có cầu được không chưa biết nhưng sau lưng chắc chắn sẽ bị người ta xỉa xói.
Tần Tranh lại đọc kỹ bức thư lần nữa, thấy đoạn “thái tử phi mặc áo vải, cùng chuyển gạch đá với dân chạy nạn, xiêm y đầy bụi bặm, sắc mặt vàng như nến.

Nếu phụ thân gả con cho thái tử, liệu con còn có mệnh không?” thì không khỏi bật cười.
Cô nhét bức thư vào trong phong thư, đưa lại cho Tống Hạc Khanh.

“Niêm phong lại, đưa đến Dĩnh Châu đi.”
Trưởng nữ của Lục gia vừa đến là cô đã đoán được tính toán của Dĩnh Châu.

Thế này cũng tốt, không cần Sở Thừa Tắc ra mặt từ chối.
Trước kia hiểu lầm Sở Thừa Tắc vá áo, lúc đó cô đã thương lượng với y chuyện này, cô không nghĩ y sẽ vì sự trợ giúp của Lục gia mà nhượng bộ tiếp nhận con gái của họ.
Như Sở Thừa Tắc đã từng nói với cô, cô xem thường y cỡ nào mà lại cảm thấy y sẽ dùng cách thức như vậy để khuếch trương thế lực của mình.

Tống Hạc Khanh không biết trong thư viết gì, thấy Tần Tranh bảo mình gửi thư đi thì hơi do dự: “Nương nương, bà vú đi theo Lục đại tiểu thư đang đi nghe ngóng xem bình thường người ở Thanh Châu đã làm những gì.”
Tần Tranh nghe vậy chỉ lắc đầu, bật cười: “Kệ họ đi.”
Tống Hạc Khanh thấy dường như Tần Tranh không hề quan tâm sự uy hiếp mà Lục gia mang lại thì hơi lo lắng, tuy nhiên sau đó lại đột nhiên cảm thấy rất kính phục cô.
Không hổ là trưởng nữ của Tần Quốc Công.

Bụng dạ rộng lớn này há chỉ dùng để lo toan chuyện nội trạch đấu đá nhau.
Tống Hạc Khanh tự thấy hổ thẹn với mình.

Lúc chắp tay chào để lui ra, Tần Tranh thấy ông ta nhìn mình bằng ánh mắt vừa kích động vừa cảm phục thì không khỏi lấy làm lạ.
Tống đại nhân làm sao thế nhỉ?.