Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 199: 199: Chương 190





Hai châu Từ, Hộ vây đánh Thanh Châu, kết quả Từ Châu mất đi châu phủ, đại quân Hộ Châu chỉ còn vài ngàn tàn binh, các thế lực khác lúc này mới nhìn thẳng vào thế lực khôi phục Đại Sở vừa mới quật khởi này.
Những ngày sau đó, những thế lực vừa và nhỏ đến gia nhập nhiều như cá bơi trong sông, ít thì vài chục người, nhiều thì vài trăm người kéo nhau đến không ngớt.
Làm thế nào để thu nạp và sắp xếp, trước đó lúc thu phục các sơn trại Sở Thừa Tắc đã lập ra một bộ quy trình hoàn chỉnh, bây giờ chỉ cần dựa theo đó mà làm.
Lúc đó người bên dưới còn ít, các đầu mục nhiều mưu mô nên phải vừa đề phòng vừa chiêu dụ, bây giờ Thanh Châu có hơn một vạn quân, những người đến quy thuận không dám ra yêu sách, tất cả đều làm theo quy định.
Dân chạy nạn đến xin tòng quân cũng ngày càng nhiều, lính cũ dẫn dắt lính mới nên cũng không có gì lộn xộn.

Đội quân của họ giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mới đó mà đã hơn hai vạn, cứ cách một thời gian Lâm Nghiêu lại sai người đến Lưỡng Yến Sơn mang quân lương về.

Thấy số lương thực trong kho ngày một giảm đi, lòng hắn cũng hơi sốt ruột.
Hôm ấy, Lâm Nghiêu lại nhắc đến chuyện quân lương, Tần Tranh bèn nói: “Thế thì bắt đầu canh tác trên những ruộng đất mà bách tính đã bỏ hoang đi, phải gieo hạt thì vào thu mới có thu hoạch được.”

Lâm Nghiêu khó xử.

“Bách tính ở Thanh Châu chỉ có nhiêu đó, đi đâu tìm người làm ruộng bây giờ?”
Tần Tranh vẫn rất bình tĩnh.

“Lúc đại quân không thao luyện thì bảo họ đi trồng trọt.”
Những chiến sĩ biên phòng đời sau chẳng phải cũng tự canh tác sao?
Đề nghị này của Tần Tranh là quá sức tưởng tượng ở thời điểm này, Lâm Nghiêu ngây người cả buổi mới nói được một câu: “Nương nương, bách tính sợ chiến hỏa lan tràn, không dám trồng trọt.

Người bảo các tướng sĩ đi trồng?”
Tần Tranh nhìn Lâm Nghiêu, đáp: “Thật ra chuyện này cũng giống như Kỳ Vân Trại tự trồng trọt cày cấy trước kia thôi.

Dân chạy nạn gia nhập quân đội là để được no bụng, trước khi tòng quân, họ đều là nông dân.

Có đất đai để trồng trọt, ở nơi tha hương này nọ cũng có thêm ràng buộc, như thế vừa có thể thu mua lòng quân, vừa có thể tự sản xuất, cớ sao mà không làm?”
Cô nói thế, Lâm Nghiêu lập tức hiểu ngay.

Đại đa số dân chạy nạn tòng quân là muốn được sống sót.


Nếu Thanh Châu bị tập kích, không giữ được thành, những dân chạy nạn đó không có tình cảm gì với thành trì vốn không phải nơi chôn nhau cắt rốn của họ, nơi này bị đánh thì họ sẽ chuyển sang nơi khác để tòng quân, kiếm miếng cơm.
Để họ trồng trọt cày cấy nơi đây, như thế sẽ gia tăng tình cảm, họ mới xem Thanh Châu là nhà mình mà ra sức bảo vệ nó.
Lâm Nghiêu lập tức chắp tay nói với Tần Tranh.

“Nương nương trí tuệ, mạt tướng sẽ đi sắp xếp ngay.”
Bây giờ đang cuối tháng năm, còn kịp để trồng một vụ lúa muộn.
Tần Tranh gật đầu, căn dặn thêm.

“Trồng trọt chỉ là thứ yếu, không thể làm lỡ việc thao luyện của đại quân.”
“Mạt tướng hiểu.”
——
Lâm Nghiêu là người việc hiệu quả, đại quân nhanh chóng khai khẩn xong đất đai.


Ngày gieo hạt, Tần Tranh đích thân xuống ruộng, trước mặt ba quân và bách tính, rắc nắm thóc giống đầu tiên.
Tại thời đại chủ yếu sống bằng nông nghiệp này, bách tính có tình cảm hết sức đặc biệt với việc gieo trồng.

Khi Tần Tranh rắc thóc vào ruộng, quân và dân như nhìn thấy được ngày tháng an lành sắp tới, ai đó bắt đầu hò reo hoan hô, trên mặt mỗi một người đều lấp lánh nụ cười.
Có lẽ thấy quân đội cũng bắt đầu trồng trọt, bách tính vốn không dám gieo trồng trước kia cũng trở về, khai khẩn lại đất đai của mình vốn đã để hoang bao lâu nay, hết lòng chăm bón.

Cả Thanh Châu như được bao trùm trong một sinh khí mới.
Các mưu thần đến gia nhập vào Thanh Châu trước đó thấy vậy cũng không ngừng cảm khái, những kẻ giỏi văn chương chữ nghĩa bèn làm thơ ca tụng, tán khen Thanh Châu như một nơi thế ngoại đào nguyên, những người hiền tài mến danh mà đến cũng ngày càng nhiều..