Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 179: 179: Chương 170





Lâm Chiêu gật đầu lia lịa.

Trước kia nàng ta cũng nghĩ như thế, tuy nhiên Lâm Nghiêu đã thấy nàng ta bốc đồng thì những người khác thì càng không quan tâm.
Mỗi khi có kẻ địch đến tấn công, phụ nữ trong trại đều trốn trong hang động.

Nếu có thể huấn huyện họ tức là đã biến nơi yếu ớt nhất trong trại trở thành một tấm chắn cứng cáp.
Kẻ địch nghĩ họ yếu đuối mà không biết rằng họ cũng có thể cầm đao lên chém giết.
Lâm Chiêu đứng dậy, chống hông.


“Không biết đại quân diệt cướp ở Thanh Châu khi nào thì bị đánh bại nữa.” Nàng ta quay qua nhìn Tần Tranh.

“A Tranh tỷ tỷ, gần đây tướng công tỷ có gửi thư về không?”
Tần Tranh khẽ lắc đầu.

“Không.”
Trừ ngày đầu tiên đánh hạ được thành Thanh Châu là cho bồ câu đưa thư về, sau nó liền không có tin tức gì khác.
Cô biết sau khi chiếm được thành Thanh Châu, phía Sở Thừa Tắc sẽ chiếm ưu thế nhưng bao vây họ lại là tám ngàn tinh binh của triều đình, nếu không thể nhanh chóng phá cục diện này, đợi triều đình lấy lại sức, phái thêm quân viện trợ thì Sở Thừa Tắc sẽ gặp phiền toái.
Dù có lo lắng nhưng trong tình hình hiện nay, cô cũng chỉ biết ở đây giữ sơn trại mà thôi.
Những ngày tiếp theo, ngoại trừ theo Lâm Chiêu tập võ thì Tần Tranh đi gia cố tuyến phòng ngự ở sau núi.

Quan binh phía đối diện trơ mắt nhìn những chỗ ẩn nấp chỉ có vài viên gạch ít ỏi trở thành một vách tường cao hơn trượng kiên cố, kiểu như “dù các người có tìm được cách sang đây thì cũng không thể tấn công vào được”.
Họ xây tường sát vách núi chưa nói, còn xây kéo dài hết khu vực đó, cách một trượng lại có một lầu canh, biến một sơn trại nho nhỏ có khí thế giống như một tòa thành.
Quan binh phía bên kia lại rất hoang mang, nhất thời cũng không đoán được bên nay còn bao nhiêu người ở lại canh giữ trại.


Hơn nữa họ bị vây trên núi, hoàn toàn không thể xuống dưới nhưng lại có nhiều gạch đá như thế để xây công sự phòng ngự, quan binh càng cảm thấy họ có mưu đồ đã lâu, vật tư trong trại sung túc, một mặt giằng co với họ một mặt xây tường phòng hộ, đâu giống như là sắp hết lương thực, hết đạn dược chứ.
Ngược lại chính họ, lương thực thật sự sắp cạn kiệt rồi.
Quan binh không hề biết gạch là do Tần Tranh hướng dẫn người trong trại dùng đất sét nung thành, làm gạch còn đơn giản hơn là ngói.
Hơn nữa người trong trại đều tự làm ruộng, trước kia đông người nên mới không đủ lương thực, bây giờ già trẻ cộng lại chỉ hơn hai trăm người, dù không có lương thực được vận chuyển đến lúc trước, họ tự trồng trọt cũng không đói chết được.
Thủ lĩnh của đám quan binh thấy lương thực đã cạn bèn phái người xuống núi lấy nhưng lại được tin quan binh dưới núi cũng đã hết lương thực, bèn đi báo với đại quân đang vây thành Thanh Châu thì được biết quan binh ở đó cũng đang trưng thu lương thực của bách tính xung quanh, chứng tỏ là đã hết lương thực.
Tên thủ lĩnh cũng đành sai lính xuống những xóm làng quanh Lưỡng Yến Sơn trưng thu lương thực, nhưng Lưỡng Yến Sơn địa thế hẻo lánh, lại là ổ sơn tặc, gần đó rất ít có xóm làng, cũng không có bao nhiêu người ở.
Không trưng thu được lương thực, quan binh đói đến nỗi phải hái sạch vườn rau của bách tính gần đó, nhất thời tiếng oán thán của người dân vang dậy khắp nơi.
Tên thủ lĩnh thấy sĩ khí của binh lính không còn bèn nghĩ cách làm tăng sĩ khí của họ, cho dù chưa tìm được cách sang bên kia.

Hắn cho đẩy máy bắn đá đến, điên cuồng oanh tạc vào bức tường vừa xây.


May mà tầm bắn của máy bắn đá có hạn, những người trông coi sau núi rút vào trong rừng nên không bị đá bắn sang làm bị thương.
Lâm Chiêu đâu thể nuốt trôi được cơn tức này.

Ngay hôm đó nàng ta cũng cho kéo mấy cỗ máy bắn đá trong trại đến.

Doanh trướng của quan binh đóng trong rừng, tầm bắn bên này cũng không tới được họ nên Tần Tranh không cho Lâm Chiêu dùng hỏa dược, chỉ bắn vài tảng đá sang để hạ khí thế của chúng là được.
Phía họ bắt đầu bắn đá, quan binh đương nhiên không ngốc đến nỗi đứng bên vách núi cho họ hắn, sớm đã rút vào trong rừng..