Xuyên Thành Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 8: Chương 8





Nhìn thấy bộ dạng kiên định và không bao giờ thay đổi ý định của vai chính, Ngụy Lăng duy trì hình tượng của mình, nói: "Vớ vẩn!"
Phỉ Nhạc kéo ống tay áo của Ngụy Lăng sang một bên, Ngụy Lăng lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nhìn Lục Vô Trần nói: "Ngay cả là một trong bảy thủ tọa, tu vi của Thẩm sư huynh cũng là số một số hai.

Hắn bằng lòng đưa ngươi đến Tiêu Dao Phong là phúc phận của ngươi, ngươi còn có cái gì không tình nguyện!"
Lục Vô Trần đảo mắt nhìn Diệu Âm Chung trong tay Ngụy Lăng, sau đó không chút dấu vết nhìn sang chổ khác nói: "Viên Lục đã được Vệ tiền bối cứu mạng, một thân tu vi đã phế, đã là một kẻ vô dụng rồi, không dám làm phiền Thẩm tiền bối.

Nói xong, hắn lướt qua Thẩm Nhượng tiến lên một bước đối với Ngụy Lăng cúi đầu: "Viên Lục chỉ mong sinh thời được ở lại Tọa Vong Phong, làm một số việc lặt vặt cho Vệ tiền bối, mong Vệ tiền bối thành toàn."
Mặc dù vừa rồi cái nhìn của Lục Vô Trần rất mờ mịt, nhưng Ngụy Lăng từ trước đến nay vẫn luôn chú ý tới hắn, tự nhiên không bỏ sót cái liếc mắt kia một cái, lập tức hiểu được ý nghĩ của đối phương.

Nói cái gì ở lại Tọa Vong Phong để báo ân, xía, trả thù thì có! Nhân tiện, thuận tiện lại lấy gia truyền Diệu Âm Chung về?
Ngụy Lăng tự đáy lòng rùng mình, giả vờ bình tĩnh đi đến trước mặt Thẩm Nhượng, nhét Diệu Âm Chung vào tay Thẩm Nhượng, không chút giải thích nói: "Thẩm sư huynh, thứ này vốn dĩ không phải của ta, đặt ở chổ ta thật sự không thích hợp."
Tiếng kinh hô của Phỉ Nhạc từ phía sau truyền đến, Ngụy Lăng quay lại nhìn hai thiếu niên.

“Cái gì?” Ngụy Lăng giả vờ hỏi.

Phỉ Nhạc vô thức che miệng lại, khẽ liếc nhìn Lục Vô Trần, sau đó buông tay nói nhỏ: "Lúc trước ta thấy sư tôn nhìn chằm chằm vào pháp bảo này, ta còn nghĩ rằng sư tôn rất thích loại pháp bảo này........." Ngụy Lăng trong lòng rõ ràng, nhưng lại phải giả bộ bối rối: “Thứ này là của Vô Trần, vi sư chỉ muốn tìm cơ hội trả lại cho hắn."
Sắc mặt của vai chính có chút khó coi, Ngụy Lăng giả vờ như không nhìn thấy: "Được rồi, có Thẩm sư huynh trông chừng Viên Lục và Diệu Âm Chung, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm.

Thế này, ta cũng có thể yên tâm lui về bế quan chữa trị vết thương."
Thẩm Nhượng nói: "Linh lực của ngươi dường như không thể khôi hồi bằng cách bế quan."
Ngụy Lăng quay lưng về phía hai thiếu niên đối với Thẩm Nhượng làm mặt quỷ: "Tốt hơn là ngồi yên chờ chết, hôm qua Phù Diêu sư đệ cũng đã đi theo xuống núi hiệp trợ tiêu diệt yêu thú, một hồi cũng không tìm được ai hỗ trợ ta, vậy tốt hơn là nên bế quan tìm hiểu một chút, cho dù linh lực không hồi phục, nhưng tâm cảnh cũng sẽ được cải thiện."
Thẩm Nhượng ánh mắt có chút ý cười nói: "Được rồi.

Ta sẽ đem đứa nhỏ này đến Tiêu Dao Phong, giúp nó khôi phục linh lực."
Lục Vô Trần muốn tiếp tục phản đối, nhưng khi nghe nói tu vi của mình có thể khôi phục, hắn lập tức dừng lại, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Ngụy Lăng biết chuyện này xem như thành công, tự đáy lòng vui vẻ, cả người càng thêm sảng khoái, vẻ mặt ôn hòa hướng thiếu niên vai chính vẫy tay nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, về sau đi theo Thẩm sư huynh tu luyện thật tốt, sẽ luôn có ngày vượt trội.

Đến lúc đó báo thù ……………… Khụ khụ, làm người lúc nào cũng không thể nghĩ đến chuyện báo thù, ngươi nên nghĩ nhiều hơn làm thế nào để câu phúc cho muôn dân thiên hạ, đây là điều mà người tu tiên chúng ta nên làm.

Biết không?"
Lục Vô Trần ngẩng đầu nhìn Ngụy Lăng bằng ánh mắt kỳ quái, Ngụy Lăng bị ánh mắt làm cho trong lòng thấp thỏm, đành phải nói tiếp: “Nếu như ngươi thật sự muốn báo thù, trước tiên nhớ nâng cao thực lực đi lên." Mới vừa nói xong câu đó, Ngụy Lăng liền muốn tát cho mình một cái.

Bây giờ sự tình đã giải quyết xong, hai tên hậu bối đương nhiên không có cơ hội xen vào.

Ngụy Lăng cùng Thẩm Nhượng thảo luận những vấn đề liên quan đến cuộc đại bỉ môn phái tiếp theo trong đình hóng gió gần đó, liền sau đó tạm biệt nhau.

Trước khi đi, Ngụy Lăng đưa cho Lục Vô Trần hai viên đan dược tinh luyện, mặc dù đối phương không muốn nhưng vẫn tỏ vẻ một phen.

Một người diễn kịch, một người hàng giả, lần đầu tiên chính diện đối đầu nhau, Ngụy Lăng thắng.

Sau khi tiễn đi vai chính phiền phức, Ngụy Lăng hoàn toàn thả lỏng.

Đầu tiên, hắn gọi Phỉ Nhạc đến dặn dò kỹ càng một phen, sau đó ban cho Phỉ Nhạc hai phổ kiếm pháp khá tốt, đồng thời yêu cầu hắn truyền dạy cho nhiều đệ tử trên phong, sau đó hắn mới tự mình đi Tĩnh Tu Đàn bế quan.
Có một Tĩnh Tu Đàn trên mỗi đỉnh của bảy đại phong Vạn Tông Môn.

Nói chung là dùng để cho những đệ tử bình thường trong phong tu luyện tìm hiểu, rất ít đệ tử đích truyền trực tiếp đến đây bế quan, huống chi là phong chủ của một đỉnh.

Vì vậy, sau khi đi, hắn dự kiến ​​sẽ làm hai tiểu đệ tử đang canh cửa hoảng sợ.

Nói là Tĩnh Tu Đàn nhưng thực chất là Tụ Linh Động được đào từ trên núi xuống.


Bên trong có tổng cộng chín Tụ Linh trận, hai hoặc ba thạch động được khai thác xung quanh Tu Linh trận.

Các đệ tử chính là tu luyện trong những thạch động này.

So với Linh Dẫn Động trên đỉnh Thông Tiên Phong, điều kiện ở nơi này thực sự không tốt lắm.

Nhưng may mắn thay, ở đây ít người, lại đều là đệ tử cấp bậc tu vi tương đối thấp, nên Ngụy Lăng không phải lo lắng về việc bị phát hiện chuyện mình không biết pháp thuật.

Trong những ngày qua, Ngụy Lăng ngoài việc dưỡng thường thì chính là đọc sách, hắn đã rất quen thuộc với việc tu luyện tâm pháp và kiếm thuật của Tọa Vong Phong.

Cho nên hiện tại hắn cũng không chậm trễ nữa, chọn một cái hang động tương đối khuất, bố trí phòng ngự đơn giản, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

Đương nhiên, tiền đề của tu luyện là hắn ăn viên giải độc mà hắn ngẫu nhiên luyện chế ra.
Tuy rằng là lung tung luyện chế ra, nhưng hiệu quả lại không bị mất.

Không bao lâu sau khi ăn xong, Ngụy Lăng nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể mình, phát hiện trong đan điền vốn không hề động tĩnh, một luồng linh khí to bằng ngón tay út dần dần xuất hiện, hơn nữa dòng linh khí này vẫn đang lớn dần, cuối cùng hóa thành một kim quang óng ánh, lại từ bên trong sinh ra một tiểu nhân nhi bộ dáng Nguyên Anh.

Lúc này, Ngụy Lăng cuối cùng cũng nhận ra cảm giác được làm cao thủ Nguyên Anh kỳ.

Chỉ là hắn còn chưa cao hứng được bao lâu, liền nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng - có người hạ độc hắn, độc này không có tác dụng phụ, tác dụng duy nhất là làm cho căn cơ tu vi của hắn giảm xuống rất nhiều, thậm chí là đánh không lại một đệ tử Dung Khiếu kỳ.

Sở dĩ bỏ qua vấn đề này là bởi vì trong nguyên tác, Lục Vô Trần thực sự lợi dụng sự không chuẩn bị trước của nguyên chủ mà đánh thành trọng thương.


Vì vậy, khi Ngụy Lăng xuyên qua, phát hiện hắn bị thương nặng, cũng không có một chút nghi ngờ nào.

Nhưng bây giờ thì khác, hắn biết rằng thương thế của mình vẫn chưa cải thiện vì bị trúng độc, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn......!
Ngụy Lăng ném vấn đề này sang một bên, trước tiên làm quen với linh lực trong cơ thể, sau đó làm quen với pháp bảo linh kiếm.

Thời gian trôi nhanh, thời gian một tháng tức khắc thoáng qua.

Trong một tháng qua, thu hoạch lớn nhất của Ngụy Lăng chính là hắn đã khôi phục đến tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hai là hắn có thể tùy ý điều khiển linh lực trong cơ thể.
Nếu như nói trước khi bế quan thân thể nhẹ như yến, thì bây giờ đã đến mức có thể bay được rồi.

Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu được tại sao những người tu tiên trong phim truyền hình nói đi là đi nói bay tới liền bay tới, bởi vì cảm giác này......!Mẹ nó quá tuyệt a!
Ngụy Lăng tinh thần phấn chấn bước ra khỏi Tĩnh Tu Đàn, thậm chí còn vẫy tay chào tiểu đệ tử đã bị hắn làm cho hoảng sợ một tháng trước.

Kết quả, hắn mới vừa đi chưa được nửa canh giờ, khi trở lại Tọa Vong Cư liền nhìn thấy bốn năm tiểu đệ tử đồng loạt xông về phía hắn!
Ngụy Lăng đưa tay đỡ hai thiếu niên đang lao tới trước mặt, nói: "Làm sao vậy?"
Một trong những thiếu niên kêu lên một tiếng "Oa" nói: "Sư tôn, cuối cùng người cũng xuất quan rồi! Đại sư huynhPhỉ Nhạc đã bị yêu nhân Âm Sát Môn bắt đi rồi! Còn tuyên bố rằng sư tôn phải đích thân ra tay cứu người, nếu không sẽ giết đại sư huynh a!"
Ngụy Lăng trong lòng cả kinh, nhưng vẫn là an ủi hắn: "Đừng khóc, đừng khóc, vi sư đây không phải là ra tới rồi sao? Ngươi trước nói cho ta biết, đại sư huynh của ngươi bị bắt đi đâu? Người của Âm Sát Môn đã nói gì?"
Một thiếu niên khác bình tĩnh hơn nói: "Sau khi sư tôn bế quan, sư huynh đã theo lời chỉ dạy của sư tôn, dạy chúng ta luyện Trảm Long kiếm pháp.

Về sau, đại sư huynh thấy chúng ta học tốt nên đã cho chúng ta tự mình luyện tập, còn hắn tự mình đi xuống núi giúp các chư vị sư thúc sư bá trảm yêu trừ ma.

Bởi vì tu vi của đại sư huynh cao hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng.

Ai biết được rằng đại sư huynh vừa rời đi chưa đầy hai canh giờ, thì có bốn vị sư huynh Bách Thảo Phong chạy đến, nói là đại sư huynh đã bị bắt đi rồi! Còn dặn chúng ta phải truyền tin cho sư tôn càng sớm càng tốt, Nếu sư tôn của ngươi trong vòng mười ngày sư tôn không đích thân đến dẫn người đi, thì chờ nhặt xác cho hắn đi! "
Chờ đã! Trong vòng mười ngày, bây giờ là mấy ngày?!" Ngụy Lăng vội vàng nói.
Tiểu đệ tử nói: "Tính cả ngày hôm nay, đã là ngày thứ chín."
Ngụy Lăng tự đáy lòng hét lên rằng cốt truyện mẹ ngươi bùng nổ! Sau đó, hắn bắt đầu vội vàng nghĩ biện pháp đối phó.

Phần cốt truyện này không có trong nguyên tác, Âm Sát Môn không nên xuất hiện vào thời điểm này.


Có phải vì đây là vấn đề giữa vai phụ Vệ Lăng cùng đệ tử của hắn, cho nên thế giới này mới tự động phát lại bổ sung cốt truyện sư đồ?
Nhưng liệu có thể hay không phát đường không phát ngược a? Mẹ nó mới vừa lên đã bị bắt là gặp họa loại nào a! Thực ra cốt truyện này tính hắn đã khôi phục tu vi cố tình tới ngược hắn, phải không?
Nghĩ nhiều cũng vô ích, Phỉ Nhạc là một đứa trẻ đơn thuần thiện lương, đối với hắn lại hiếu thảo, cho nên việc cứu người là điều nên làm.

Ngụy Lăng cũng không chậm trễ nữa, phái một ít thiếu niên trở về chờ tin tức, vừa quay đầu lại, linh kiếm vừa ra liền hướng dưới chân nuối điên cuồng bay đi.

Ngụy Lăng không ngờ rằng lần ngự kiếm đầu tiên của mình không phải dùng để trang bức, mà là dùng để điên cuồng lên đường.

Khi đến chân núi, hắn nhận được tín hiệu của chưởng môn sư huynh, lập tức lao tới không ngừng, ánh mắt của mấy vị sư huynh đệ mà hắn nhìn thấy đều run rẩy, muốn nói lại thôi nhìn hắn một cái.

Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, Ngụy Lăng cho rằng Phỉ Nhạc đã xảy ra chuyện gì, lập tức lo lắng nói: “Phỉ Nhạc có tin tức gì không?"
Tất cả các sư huynh đệ nghe hắn nói điều này, vẻ mặt của họ đều thay đổi.

Ngụy Lăng bị biểu tình sợ hãi của mọi người làm cho sắc mặt cũng thay đổi.

Cuối cùng, vẫn là chưởng môn sư huynh giải thích: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Phỉ Nhạc không có việc gì.

Chúng ta còn có ngày cuối cùng để cứu người."
Ngụy Lăng thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì các ngươi đừng nhìn ta như vậy, làm cho ta cùng nhi tử đã chết thật giống nhau."
Khóe mắt mọi người lại giật giật, nhưng không ai lên tiếng.
Ngụy Lăng lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh, hắn phát hiện đây là một khu rừng cổ thụ có linh khí khá lớn.

Ở đây cũng có hàng trăm đệ tử Vạn Tông Môn đóng quân, gần đó có một trận phápphòng ngự lớn, phía trước bên trái có một thác nước không lớn không nhỏ, phía dưới là hồ nước sâu thẳm trong trẻo.

Bên hồ có vài nữ đệ tử vừa nói cười vừa rửa mặt.

Ngụy Lăng nhướng mày, nghĩ thầm này đâu giống chính mình xuất thủ giết quái, rõ ràng là một chuyến đi du lịch được chứ! Mới nghĩ về điều đó, vài tiếng hét chói tai truyền tới từ địa phương phía trước bên trái..