Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 26: Rừng Thiên Thú




Ánh bình minh vừa ló rạng, ban mai chiếu xuống phủ lên khu rừng Thiên Thú khiến vạn vật tỉnh giấc.

Trước bìa rừng có một mảnh đất rộng lớn, bấy giờ tụ tập hàng nghìn người xôn xao.

Tất cả mọi người đều bị vây bên ngoài bởi một kết giới vô hình, được hạ xuống bởi tu vi Hóa Thần của Tiêu Vũ.

Có thể nói người có tu vi cao thâm nhất trong địa bàn ở Ngọc Hồi thành này hiện tại chính là Tiêu Vũ.

Xét trên diện rộng ở tu chân giới còn tồn tại hai người có tu vi Đại Thừa, đó là một vị đại trưởng lão ở Mặc gia, đã bế quan cả trăm năm chưa xuất hiện, một vị chính là đại sư Trần Lẫm Cát- người đã rèn ra Nhất Tiêu kiếm của Thẩm Huyền Vũ, hiện tại đang chu du khắp thiên hạ không có tung tích.

Xếp sau đó là sáu người có tu vi Hóa Thần gồm cặp huynh đệ Tiêu Vân-Tiêu Thừa của Bạch Phong phái, gia chủ Liễu gia Liễu Cơ Hoàn, trưởng môn phái Thương Đổng phái, Tam Dương phái và Bách Giang phái.

Mỗi một vị chân nhân tu vi cao thâm đều luôn phải tọa trấn ở môn phái hay thế gia của mình, không được phép rời đi một cách tùy ý, vì vậy mà chỉ Tiêu Vũ rảnh rang xuất hiện tại đây ( vì ở Bạch Phong phái đã có Tiêu Thừa tọa trấn).

Sau khi nhận được sự nhờ vả của Dương nữ thần-Dường Hân Nghiên thì Tiêu Vũ liền lập ra kết giới này để ngăn cách “khán giả” tới xem thi đấu Dạ Minh hội vòng đầu tiên.

Bên ngoài kết giới là vô số dan cư Ngọc Hồi thành, tán tu và một số đệ tử các môn phái khác vây xem.

Bên trong là những người tham gia thi đấu gồm hơn bảy mươi người đứng hiên ngang trên khoảnh đất trống.

Đối điện đó là một võ đài cao nơi các trưởng lão ngồi.

Tiêu Vũ trong lòng lộp bộp khi ngồi cùng mấy lão già tới từ các môn phái, thật may mắn vì bên cạnh có ca ca Dương Mặc Hàng điềm tĩnh ôn hòa.

Bên ngoài kết giới, Hàn Duẫn Kì uất ức muốn chết, ngày thi đấu đầu tiên của Dạ Minh hội là phần thi cho tu sĩ, luyện đan sư như nàng phải chờ hai ngày nữa, vậy mà mấy tên đệ tử thối kia không cho nàng vào trong, hức hức, Tiêu phong chủ! Làm ơn cho Duẫn Duẫn vào đi mà!!

Dưới khoảnh đất trống, bốn thiếu niên Bạch Phong phái kề bên nhau đứng, Tần Thiên Dật không ngừng thở ra thở vào một cách nặng nề:

- Trời ơi, tim đệ sắp nhảy ra ngoài rồi sao đây? – Đáng lẽ ra hắn không nên nài nỉ sư phụ cho hắn tham gia cái hội hòe này, đến đây hắn mới biết tu vi Kim Đan sơ kì thực sự chỉ có mười mấy người, hắn thực quá cô đơn!!!

Bạc Cẩn Du bên cạnh hơi nhíu nhíu mày, cảm giác có chút ồn ào, đưa tay bịt miệng tên tiểu tử nhiễu loạn bên cạnh, Tần Thiên Dật ấm ức:

- Ứ m … ưm.. um um.

Khúc Diệu bên cạnh chỉ biết che mặt: Đừng có nhận các người là đệ tử Bạch Phong phái nha, trời ơi quê thấy lão nương ta luôn ấy!!!

Trong tiếng xôn xao ồn ào, vẫn chỉ có một Thẩm Huyền Vũ tĩnh lặng, hai tay y nắm chặt lấy ngọc bội trong tay, khóe miệng hơi nhếch.

Đây chính là miếng Vân Quang ngọc mà sư tôn đã tặng cho y sau cuộc đấu giá Phong Đỉnh, có nó như có sư tôn vậy!!

Khi Dương Mặc Hàng đứng lên thông báo Dạ Minh hội chính thức bắt đầu, trên tay mỗi tu sĩ xuất hiện một chiếc nhẫn giới chỉ không gian, trong lúc mọi ngươi đang xem xét xem giới chỉ này dùng để làm gì thì Dương Mặc Hàng đã cao giọng:

- Địa điểm thi đấu đầu tiên là rừng Thiên Thú, các tu sĩ sẽ được dịch chuyển đến một địa điểm bất kì trong khu rừng, tiến hành diệt yêu thú. Khi giết chết một yêu thú, tu sĩ lấy tinh hạch của yêu thú cho vào không gian giới chỉ, lúc này điểm của các tu sĩ sẽ được hiện lên bảng linh lực. – Nói đến đây trước mắt tu sĩ hiện ra một mặt phẳng khổng lồ ghi tên lần lượt mỗi tu sĩ, bên cạnh là con số “không” tròn vo, Dương Mặc Hàng lại tiếp tục nói: - Tinh hạch của từng cấp yêu thú sẽ có số điểm tương ứng. Thời gian là ba khắc giờ, hai mười người giết được nhiều linh thú nhất sẽ lọt vào vòng hai.

Khi câu nói cuối cùng của Dương Mặc Hàng kết thúc cũng là lúc sắc mặt một vài người trắng đi trông thấy, mới vòng một mà đã loại đi gần năm mươi người, thật quá … tàn nhẫn rồi.

Thẩm Huyền Vũ một tiếng cũng không kêu, đeo nhẫn giới chỉ vào tay, sau khi Dương Mặc Hàng hô bắt đầu tất cả tu sĩ liền trong nháy mắt biến mất.

Người xem bên ngoài kết giới bắt đầu chăm chú nhìn lên bảng linh lực khổng lồ.

Thẩm Huyền Vũ bị dịch chuyển tới bên một hồ nước, xung quanh mọc rất nhiều nấm.

Nam thiếu niên mặc bạch y nhẹ nhàng mở mắt, đi xung quanh hồ quan sát.

Dừng chân bên gốc cây già cỗi, Thẩm Huyền Vũ hái một cây nấm lên, lặng lẽ quan sát.

- Nấm Họa Linh? – Đầu nấm có màu đen, xung quanh lốm đốm những hoa văn như rong rêu màu trắng, cả cây nâm tỏa ra một mùi như quả chanh, đây chắc chắn là nấm Họa Linh, mà theo y nhớ không nhầm, cây nấm này là thức ăn chính của ….

***

Tần Thiên Dật rớt xuống một bụi cây, trong lúc đang nhíu mày vì cú hạ cánh không mấy đẹp đẽ thì nghe một giọng nói vang lên bên tai:

- Ha, tam đệ, trùng hợp thật!

Tần Thiên Dật giật thót một cái, trong lòng bỗng dưng muốn chửi thề, gặp ai không gặp sao lại rớt chung với tên hỗn đản này chứ?!

Đứng một bên nhìn Tần Thiên Dật vẫn nằm trong bụi cây là một nam tử để râu quai nón, ánh mắt khinh khỉnh.

Tần Thiên Dật mở mắt, quả nhiên là gã, hắn bực bội đứng phắt dậy, không mặn không nhạt đáp một tiếng:

- Đại ca!

Đây chính là Tần Cảnh Dạ- nhị thiếu gia của Tần gia, nhi tử của đại phu nhân, là kẻ mà Tần Thiên Dật hắn căm ghét tột độ.

Tuy rằng ngày nhỏ ở Tần gia hắn cũng được coi là một bảo bối trong lòng phụ thân, nhưng nếu muốn gọi là cục vàng cục bạc đích thức thì tên thối Tần Cảnh Dạ mới là hàng chất lượng.

Gã ỷ gã là đích tử mà năm lần bảy lượt bắt nạt hắn, kết quả là vì quá uất ức mà Tần Thiên Dật quyết định rời Tần gia tới Bạch Phong phái ( Haha, Tiểu Dật không ngờ là tới Bạch Phong phái Tiểu Dật lại gặp một tên trùm khủng bố khác ^^).

Tần Cảnh Dạ nhìn Tần Thiên Dật, lại cười khả ố:

- Cũng đã mười năm không gặp đệ, sao lại hằm hè nhìn đại ca như vậy? Xem nào, hôm nay dù sao đệ cũng không phải người Tần gia, chúng ta chính là địch thủ a!

Tên cẩu này, ngươi có bao giờ coi ta là người một nhà sao????

Lúc này khi đã trấn định tinh thần, Tần Thiên Dật mới nhận ra tu vi của Tần Cảnh Dạ, ánh mắt liền linh hoạt:

- Ai đại ca, sao mười năm qua tu vi của huynh lại trì trệ như vậy chứ, đã nhược quán được mười năm mà còn chưa kết đan sao? Sao phụ thân có thể cho phép ca tới Dạ Minh hội được nhỉ?

Tần Cảnh Dạ căng chặt hai mắt, nói tới tu vi chính là nói tới nỗi đau của gã, từ bé mang danh đích tử Tần gia nhưng thiên phú lại không bằng Tần Thiên Dật, cho dù trong nhà vẫn được cha nương yêu thương nhưng cứ hễ ra ngoài gã liền gánh không ít lời chê bai miệt thị, Tần Thiên Dật khốn kiếp này!

Hăng máu trong đầu bộc phát, Tần Cảnh Dạ vỗ vỗ tay, từ hai hàng cây đằng sau nhảy ra hai tên hộ vệ, một tên Kim Đan kì, một tên Trúc Cơ tầng chín.

Tần Thiên Dật mở to mắt, giọng phẫn nộ:

- Tần Cảnh Dạ, tham gia Dạ Minh hội mà ngươi còn lôi theo đầy tớ sao?

Tần Cảnh Dạ nhún nhún vai, vẻ mặt đáng khinh:

- Bọn hắn tới đây với tư cách là người tham gia của Tần gia thôi, ngươi còn muốn gì nữa? Tần Thiên Dật, nếu đã gặp nhau tại đây thì ta xem ngươi có khỏe mạnh mà rời khỏi rừng Thiên Thú này không?- Dứt lời nam tử lùi lại phía sau để cho hai tên hộ vệ tiến lên.

Tần Thiên Dật vẻ mặt ngưng trọng, lùi một bước lại, Dung Hỏa kiếm đã không tiếng động nằm gọn trong lòng bàn tay.

Trong rừng cây yên ắng bỗng vang lên tiếng kiếm khí va chạm, một tay Dung Hỏa kiếm của Tần Thiên Dật đọ lại hai kiếm của hộ vệ Tần gia.

Tần Thiên Dật bị hai người bao vây lấy, vẫn kiên trì dùng kiếm chặn, miệng thì không chửi đổng:

- Này hai cái tên kia, ta là tam thiếu gia Tần gia đấy, các ngươi nhìn cho rõ đi. Ta biết các ngươi nha, hồi nhỏ ta từng thấy các ngươi rồi, các ngươi có biết tôn ti trật tự không vậy hả??? Này Này!

Mặc dù lời của Tần Thiên Dật đã có chút đả động tới hai tên hộ vệ, nhưng một tên Tần Cảnh Dạ quấy nhiễu liên tục hô mắng phía sau làm cho hai gã chỉ biết mắt điếc tai ngơ mà tiếp tục tấn công.

“Xoẹt” một cái, tay áo của Tần Thiên Dật bị chém rách, cánh tay trắng trẻo bên trong cũng vì vậy mà bị rạch một đường nhỏ, mặt Tần “vô sỉ” xám xịt, trong lòng gào khóc một ngàn lần: Hắn sợ máu! Hắn sợ máu! Hắn sợ máu!

Tần Thiên Dật lùi lại thật xa, ánh mắt bất giác trở nên nguy hiểm.

Hai tên hộ vệ bỗng chột dạ, dừng tấn công mà đăm đăm nhìn tam thiếu gia nhà họ.

Tần Thiên Dật dùng miệng xé một miếng vải trên đạo bào đắt tiền, dứt khoát buộc lấy vết thương, động tác thập “ngầu”.Thế nhưng bấy giờ trong lòng hắn đang loạn thành một đống bùng nhùng: Chết mất chết mất chết mất, nếu bây giờ ta quỳ xuống cầu xin Tần Cảnh Dạ tha mạng thì hắn có đồng ý không? Có hơi trễ không? Trời ơi chảy nhiều máu quá, đau quá cha nương ơi?!

Ngay khi hắn chuẩn bị quỳ rạp xuống đất thì không biết từ hướng nào một đạo quang kiếm bay tới hướng thật mạnh về phía Tần Cảnh Dạ, Tần Cảnh Dạ trông thấy liền la toáng lên:

- Tần Thập Nhất, Tần Thập Nhị! Cứu ta.

Hai tên hộ vệ sửng sốt lùi lại đỡ kiếm cho Tần Cảnh Dạ, ngay lập tức tên Trúc Cơ tầng chín phun ra một búng máu.

Tần Thiên Dật ngơ ngác nhìn từ trên không một người bay xuống.

Giây phút hắn thực sự cảm thấy được cứu rồi!

- Oa oa oa Bạc sư huynh! – Tần Thiên Dật chạy tới, giọng nức nở ôm lấy chân Bạc Cẩn Du.

Bạc Cẩn Du: … - Sao lại là chân?

- Mấy người đó ăn hiếp đệ, hức, huynh phải đòi lại công bằng cho đệ! Sư huynh!

- Ồ - Bạc Cẩn Du đạm mạc trả lời, quay nửa khuôn mặt về phía Tần Cảnh Dật đanh tái xanh, ánh mắt bất ngờ trợn lên đầy sự đe dọa, khóe miệng cong cong: - Đệ tử Bạch Phong phái mà cũng dám ức hiếp, chán sống rồi sao? Tần thiếu?

Tần Cảnh Dạ thấy bộ mặt nguy hiểm như vậy đã nhũn cả chân tay, liên tục nói:

- Tần Thập Nhất, cứu ta, mau cứu ta!

Tên hộ về không bị thương bình tĩnh chắn trước người Tần Cảnh Dạ.

Bạc Cẩn Du đẩy cái tay đang ôm chặt lấy chân mình của Tần Thiên Dật ra, lặng lẽ giúi vào tay hắn một viê linh đan chữa thương rồi rút linh kiếm của mình ra, khuôn mặt lạnh băng.

- Ngươi có biết khi hay tin vòng thi đấu đầu là ở rừng Thiên Thú ta đã rất vui không? – Bạc Cẩn Du mở miệng hỏi tên hộ vệ một câu chẳng liên quan mô tê gì nhưng lại khiến người nghe trở nên run sợ.

Lúc này linh kiếm của Bạc Cẩn Du hướng thẳng về phía hộ vệ, nụ cười nhạt vẫn đọng trên mặt:

- Vì ở trong rừng cây, ta là vua!

Tần Thập Nhất choáng vang, trong lòng âm thầm kêu “ hỏng rồi, hắn mộc linh căn!” nhưng đã quá muộn, cành cây ở ngay phía sau gã và Tần Cảnh Dạ không biết từ khi nào đã chuyển động bất ngờ siết chặt cả ba người thành một đoàn.

Tần Cảnh Dạ bị siết đau không ngừng la ó nhưng Bạc Cẩn Du hoàn toàn làm ngơ, một tay vác Tần Thiên Dật đang thẫn thờ ngồi bệt trên đất lên vai rồi ngự kiếm đi.

Đến khi Tần Thiên Dật nhận ra mình đang “bị” vác thì đã bay lơ lửng trên trời rồi!

- THẢ TA XUỐNGGGG!!!

****

Thời gian đã trôi qua hơn nửa, những con số trên bảng linh lực cũng dần biến chuyển khiến những người vây quanh hồi hộp từng phút.

Cùng đứng đầu bảng là Bùi Tranh và Hứa Chí Quân với số điểm là 43.

Tiếp theo là Khúc Diệu của Bạch Phong phái với số điểm 37, nữ thần Dương Hân Nghiên với số điểm 36, cùng số điểm 35 là Giang Dư Mặc và Liễu Hạo Hiên.

Bạc Cẩn Du không hiểu vì lí do gì từ số điểm 37 ban nãy tụt còn 25, và khiến mọi người chú ý là Tần Thiên Dật từ 0 lên 12 ( Không nói cũng tự hiểu ha:>>>>).

Khiến cho mọi người bàng hoàng nhất chắc chắn là Thẩm Huyền Vũ, mệnh danh là đệ nhất thiên tài tu chân giới nhưng bây giờ vẫn là con số 0.

Vài tiếng xì xào bắt đầu bùng lên.

Tiêu Vũ ngồi trên đài cao như ngồi trên đống than, trong lòng hiện ra một ngàn dấu chấm than:!!! Nam chính!!! Ngươi đang làm cái gì vậy???!! 0 điểm là sao chứ??? Đùa ta sao???

P/s: Ta đã dâng hiến hết máu để viết cho xong chương này rồi!!! Cần được khennnnnnn