“ Cuồng ngạo thần ma” lấy bối cảnh của đại lục Huyền Thiên, nơi mà danh giới giữa ma tộc và nhân tộc vốn đã được phân chia rõ ràng từ hàng ngàn năm trước.
Nhân tộc được làm chủ bởi tu sĩ tiên tu, được chia thành nhiều danh môn chính phái khác nhau với đứng đầu gồm thất môn, tam tự, tứ gia.
Thất môn với đứng đầu là Bạch Phong phái.
Tam tự đứng đầu là Phật Tử tự.
Tứ gia đứng đầu là Mặc gia.
Đối với người tu tiên mà nói, chỉ cần gia nhập được những nơi trên thì coi như là rất may mắn và vinh dự trên con đường tu luyện của mình.
Chính vì lẽ đó mà nói Bạch Phong phái 5 năm lại mở cuộc sát hạch để tử một lần, chiêu mộ các nhân tài cùng người có ham mê tu luyện từ khắp đại lục tới nhập đạo, lứa tuổi quy định từ 12 đến nhược quán.
Con đường dẫn tới đỉnh núi áp tọa của Bạch Phong phái là một dãy bậc thang tưởng chừng như bắc lên mây cao khiến không ít những thiếu niên đứng dưới chân núi tặc lưỡi nuốt nước bọt.
Một tên nhóc mập ú ăn mặc từ đầu chí cuối toát ra vẻ giàu xổi tức tối nói:
- Cái gì đây, muốn bản thiếu gia phải leo đến trên cùng sao?
Những đứa trẻ khác không hẹn mà cùng chú ý tới tên nhóc hợm hĩnh kia, tách biệt khỏi một đám trẻ quần áo chỉn chu, ở rìa bên ngoài là một thiếu niên gầy gò, khuôn mặt sáng sủa, mặc một kiện quần áo thô cũ, trên vai là một con cú mèo trắng như tuyết an tĩnh đậu vào.
Thiếu niên nọ ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về thang trời trước mặt, hắn là Thẩm Huyền Vũ.
- Yến Tử, ngươi xem, ta sắp được tham gia sát hạch của Bạch Phong phái rồi nè. – Thẩm Huyền vũ không giấu nổi niềm vui trong câu nói mà trò chuyện với con cú mèo trên vai.
Con cú như hiểu Thẩm Huyền Vũ nói gì mà cong cong đôi mắt màu hổ phách cụng cụng mỏ vào vai thiếu niên.
- Ta nói các ngươi tí nữa cõng ta lên biết chưa? – Vẫn là giọng nói khinh người của nhóc mập, Thẩm Huyền Vũ không nhịn được nhíu mày nhìn sang.
Tên nhóc mập đang hất cằm sai khiến hai tên nhóc đứng sau mình. Bỗng một tiếng nói đầy kiêu ngạo vang lên:
- Chỉ là một tên oắt con tới từ Lâm gia thôi mà cũng tưởng mình cao hơn ai rồi.
Tên nhóc mập nghe vậy giận tím mặt liếc ngang liếc dọc:
- Hỗn đản nhà ai dám nói bản thiếu gia như vậy?
Từ giữa một đám thiếu niên, một tên nhóc ăn mặc đến lóa mắt nhà người ta phất quạt đi ra, ánh mắt thực chất cũng khinh người không kém nhóc mập là bao:
- Là ta, tam công tử Tần gia- Tần Thiên Dật.
Hai tiếng “ Tần gia” vừa được thốt ra liền khiến nhóc mập biến sắc, cả đám thiếu niên cũng kinh hãi nhìn Tần Thiên Dật.
Tần gia chính là gia tộc trong tứ gia: Mặc, Liễu, Tần, Tống.
Chỉ cần liên quan đến tứ gia thôi đã thể hiện đủ sự hiển hách của thiếu niên Tần Thiên Dật.
Tần Thiên Dật ngạo nghễ đến trước mặt nhóc mập đã run như cây sấy, khoái chí đá hắn một cái khiến nhóc mập lăn như trái bóng về phía sau.
- Lần sau trước mặt bổn công tử không cho ngươi diễu võ giương oai.
Ánh mắt Thẩm Huyền Vũ nhìn Tần Thiên Dật tối đi trông thấy: Cứ tưởng là kiểu người nào, hóa ra cũng chỉ là mắt cao hơn đầu.
Một vị tiểu muội khả ái từ phía sau Tần Thiên Dật ló ra:
- Tần ca, ngươi thật giỏi! Ngươi nhất định sẽ được trở thành đệ tử nội môn!!!
Tần Thiên Dật khịt mũi, tiếu ý cũng sắp tràn khỏi mắt:
- Còn phải nói, nhưng Thanh muội này, mục tiêu của ta là trở thành đệ tử thân truyền của Tiêu phong chủ!
- Tiêu phong chủ sao? Hẳn là y phải rất tài giỏi.
- Dĩ nhiên, y chính là đệ tử thân truyền của Bán Nguyệt chân nhân, tuyệt thế cao nhân duy nhất phi thăng ở tu chân giới trong suốt ba ngàn năm nay. Tiếp quản vị trí phong chủ của Bạch Lăng phong từ sư phụ của mình chưa bao lâu, tất nhiên phải đi tìm đệ tử thân truyền rồi.
Tần Thiên Dật thao thao bất tuyệt nói Tiêu phong chủ tốt thế này, Tiêu phong chủ tốt thế nọ liền hấp dẫn không biết bao sự tò mò của các thiếu niên, không ngoại trừ Thẩm Huyền Vũ.
Thực ra hắn cũng rất muốn được thu nhận vào Bạch Lăng phong, nhưng nghe nói Bạch Lăng phong từ trước đến nay chỉ thu đệ tử thân truyền, hắn thực sự không kì vọng vào tư chất của mình lắm.
Mãi suy nghĩ, Thẩm Huyền Vũ không biết chim nhỏ Yến Tử của mình đang bị kẻ khác nhìn chằm chằm, cho đến khi một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Ta muốn con chim này. – Người vừa nói là Thanh tiểu cô nương nãy giờ tíu tít với Tần Thiên Dật.
Thẩm Huyền Vũ nhìn chằm chằm tiểu cô nương khả ái trước mặt, nhưng coi giọng điệu như ra lệnh này cô nương nhỏ cũng không khả ái cho lắm.
- Xin lỗi, đây là bằng hữu của ta, không thể cho ngươi được.
Thanh tiểu cô nương nghe vậy mắt chực trào lệ quay lại nhìn Tần Thiên Dật, Tần Thiên Dật liền không vững nổi tâm mà đi tới:
- Thanh muội nói muốn con chim đó thì ngươi đưa nó cho nàng, ta có thể trả cho ngươi một cái giá.
Thẩm Huyền Vũ lạnh giọng:
- Ngươi điếc sao? Ta nói con chim này là bằng hữu của ta, ngươi có thấy ai mua bán bằng hữu bao giờ chưa?
Tần Thiên Dật không kiên nhẫn gắt gỏng:
- Ngươi có biết ta là ai không? Ta nói ngươi đưa con chim cho Thanh muội, nếu ngươi không chịu đưa thì đừng hối hận.
- Ta không đưa!
Yến Tử đã là bạn với Thẩm Huyền Vũ từ khi hắn còn nhỏ, muốn hắn giao ra, mơ đi!
Tần Thiên Dật cười lạnh:
- Vậy thì ngươi đừng có trách! – Nói rồi hắn vung tay áo lên, một đạo quang lập tức bay ra hướng về phía Yến Tử trên vai Thẩm Huyền Vũ.
Thẩm Huyền Vũ sửng sốt, vậy mà hắn đã tu luyện rồi sao?!
Đạo quang của Tần Thiên Dật nhanh tới mức Thẩm Huyền Vũ không nhìn rõ, chỉ kịp nghĩ nguy rồi.
Bang một tiếng! Từ đầu một kiếm khí mỏng phật tới, chỉ chạm nhẹ một cái đã đánh tan đạo quang, không những vậy còn hất văng Tần Thiên Dật thoái lưu ba trượng.
Tất cả giật mình, quay về hướng kiếm khí mỏng kia bay tới.
Ngự kiếm trên không là một bạch nhân y, mái tóc đen phần phật bay, khuôn mặt tinh xảo phong thái như hạc vờn phượng vũ.
Nhất thời khiến cả đám trẻ không tự chủ mà nghĩ tới hai chữ: Tiên nhân.
Tiêu Vũ đứng trên cao nhìn xuống trông thấy nam chủ Thẩm Huyền Vũ đang mất hồn liền liên tục thờ phào nhẹ nhõm.
Mẹ nó, ông đây mà đến chậm thêm tí nữa là có phải “ chim” của nam chính thăng luôn rồi không?
Tiêu Vũ sau nhiều ngày thẫn thờ trên Bạch Lăng phong liền thông suốt mà quyết tâm sống sót ở “ Cuồng ngạo thần ma” này.
Muốn sống sót ư? Tất nhiên phải ôm đùi nam chính rồi!
Cứ mãi mê nghĩ cách ôm đùi nam chính thì mười ngày thấm thoát qua, cuộc sát hạch đã đến, lúc này Tiêu Vũ mơi nhớ ra chi tiết đầu truyện là Yến Tử của nam chính bị Tần Thiên Dật giết, mừng như điên chạy tới muốn tạo ân huệ cho nam chính đây nè!!!
Tần Thiên Dật bị đánh bay đang tức tối nhìn lên trông thấy Tiêu Vũ thì nhất thời kinh hãi, miệng thốt ra mấy chữ run rẩy:
- Tiêu … Tiêu Vân chân nhân?!