Từ phía xa, ba người đang ngự kiếm phi hành tới.
Đó là hai nam tử và một nữ tử.
Thiếu nữ mặc hồng y, trên đầu cái ngọc trâm trông vô cùng điềm đạm đáng yêu khiến không ít nam đệ tử bất giác ôm tim.
- Ôi Hàn sư tỷ, nàng thật quá xinh đẹp.
- Trái tim của ta ~~~~
Nam tử đứng bên phải nữ tử cả người một bộ hoàng kim y lấp la lấp lánh muốn mù mắt người, hai mắt đảo xung quanh, trên tay phật qua phật lại một chiếc quạt cũng tỏa ánh kim, miệng giảo hoạt:
- Hàn sư tỷ coi bộ đợt sát hạch này lại thu hoạch thêm một đám tiểu tử cuồng nhiệt đấy mà.
Hàn Duẫn Kì cười mỉm, ánh mắt đánh sang nam tử vẫn im lặng. Nam tử khoắc bạch y, ánh mắt vừa sáng ngời vừa an tĩnh dường như không gì có thể lay chuyển. Nam tử cả một thân khí thế bức người, đẹp đến mức nàng nhiều lúc cũng nhìn tới ngẩn người, nhưng vẫn không thể sánh bằng Tiêu Phong chủ nha!!! ( Tiêu Vũ:???)
- Dù thế nào cũng sao bằng Thẩm sư huynh, đúng không Tần Thiên Dật? – Hàn Duẫn Kì đáng yêu đáp.
Thẩm Huyền Vũ khoanh tay yên lặng trước những tiếng la hét của đám đệ tử phía dưới, quay đầu cười cười nhìn hai người:
- Cố sư huynh đang đợi đấy, mau tới thôi.
Vừa dứt lời cả ba phóng nhanh rồi hạ xuống đất, hướng đài cao nơi các vị phong chủ đang ngồi mà hành lễ.
Ánh mắt Thẩm Huyền Vũ ( và Hàn Duẫn Kì) đều hướng về Tiêu Vũ tỏa sáng.
Tiêu Vũ lại chỉ nhìn Thẩm Huyền Vũ mà cười đáp lại. Trong lòng tỏ vẻ như người cha: Ai, cuối cùng cũng nuôi lớn nam chính rồi.
Diệp Tử Vân đang ngồi bên cạnh Tiêu Vũ thấy đồ đệ khả ái không thèm để ý đến mình hậm hực quay sang nhìn hắn.
Lúc này Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu vẫn đang chỉ huy đám tân đệ tử dừng công việc, tiến tới nơi ba người vừa tới.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh.
- Sư đệ, sư muội không cần khách sáo. – Mười năm qua đi nhưng cái khí chất hòa nhã vẫn luôn trường tồn ở Cố Thanh Hoan.
Khúc Diệu vẫn như ngày nào cười hì hì bên cạnh:
- Thẩm sư đệ càng ngày càng đào hoa, ta rất ghen tị đó.
Thẩm Huyền Vũ trên mặt hiện rõ vẻ ngại ngùng, nhưng trong lòng thì vô cùng chán ghét mấy câu nói này rồi, y cảm thấy đi đâu cũng “bị” người khác bủa vây, tung hô các kiểu vô cùng phiền phức, với hắn, khuôn mặt này, chỉ cần một người nhìn là đủ.
Thấy Thẩm Huyền Vũ không đáp, Khúc Diệu cũng quen, quay sang Tần Thiên Dật:
- Chức mừng Tần sư đệ vừa đột phá Kim Đan nhé.
Tần Thiên Dật phỗng mũi cười, cách đây nửa tháng hắn vừa được sư phụ nhồi cho một đống linh đan để đột phá, tất cả chỉ mong tranh được một suất đi Dạ Minh hội.
- Lần này cuộc tuyển chọn đi Dạ Minh hội có bao nhiêu người đăng kí? – Tần Thiền Dật hướng Cố Thanh Hoan hỏi.
- Vừa vặn Mười sáu người.
Dứt lời, Cố Thanh Hoan giơ tay ra hiệu, đỉnh Bạch Phong đang ồn ào liền im bặt, y bước đi lên võ đài, cao giọng:
- Khảo hạch chọn đệ tử của các phong đã kết thúc, bây giờ là phần tuyển chọn đệ tử tham gia Dạ Minh hội mười hai năm một lần.
Ngay lập tức lời thông báo khiến những đệ tử đang buồn ngủ nhất cũng tỉnh táo lại đầy hứng thú.
Đây là trọng điểm nhất của ngày hôm nay.
Cố Thanh Hoan nhìn cuốn trục đang cầm trên tay, chậm rãi đọc:
- Các đệ tử đăng kí tham gia bao gồm:
Nhóm tu sĩ có bốn người, gồm tám người đăng kí:
Đại đệ tử Bạch Lăng phong, Thẩm Huyền Vũ, Kim Đan trung kì.
Nhị đệ tử Bạch Đoan phong, Khúc Diệu, Kim Đan hậu kì.
Tứ đệ tử Bạch Ngự phong, Tần Thiên Dật, Kim Đan sơ kì.
Đại đệ tử Bạch Ngự Phong, Thất Hằng, Kim Đan hậu kì.
Đại đệ tử Bạch Thanh phong, Từ Y, Kim Đan sơ kì.
Nhị đệ tử Bạch Khuyết phong, Chu Uy Nghiên, Trúc Cơ tầng chín.
Đại đệ tử Bạch Dạ phong, Bạc Cẩn Du, Kim Đan hậu kì.
Nhóm luyện đan sư có 4 người:
Tứ đệ tử Bạch Nguyệt phong, Hàn Duẫn Kì, Trúc Cơ tầng tám, luyện đan sư cấp bốn.
Nhị đệ tử Bạch Thanh phong, Lạc Vân Giang, Trúc cơ tầng chín, luyện đan sư cấp ba.
Đệ tử nội môn Bạch Dạ phong, Lý Vân Cẩm, Trúc cơ tầng tám, luyện đan sư cấp bốn.
Ngũ đệ tử Bạch Nguyệt phong, Ngụy Cố, Trúc cơ tầng năm, luyện đan sư cấp hai.
Danh sách được đọc lên trước sự “ như dự đoán” của mọi người.
Hầu như tất cả các đệ tử có trong danh sách đều là thế hệ mới của Bạch Phong phái, đây cũng chỉ là những kì vọng của các phong chủ.
Hàn Duẫn Kì đứng cạnh Tần Thiên Dật nhỏ giọng hỏi:
- Thất sư huynh của đệ cũng tham gia sao? – Nếu so về độ lớn tuổi nhất thì Thất Hằng hẳn là đứng đầu, năm nay y đã bốn tám tuổi.
Tần Thiên Dật chưa kịp giải thích thì Khúc Diệu kế bên đã tự hào nói:
- Mười hai năm trước y cũng tham gia thi đấu, nhưng bại trận trước đại sư huynh, nếu như không xui xẻo gặp phải đại sư huynh, chắc chắn y đã có chân trong 5 người tham gia Dạ Minh hội.
Hàn Duẫn Kì “à” một tiếng, Tần Thiên Dật lại thuyết minh thêm:
- Dạ Minh hội năm đó Cố đại sư huynh đã đứng đầu, sau khi hấp thụ Hỏa Liên hoa thì đột phá Nguyên Anh kì, trở thành một trong mười người đột phá Nguyên Anh sớm nhất trong một ngàn năm đổ lại đấy. Nếu như không có Thẩm sư huynh, có lẽ bây giờ Cố đại sư huynh vẫn là đệ nhất thiên tài Bạch Phong phái đấy.
Khúc Diệu nhìn Tần Thiên Dật như nhìn một tên ngốc, tiểu tử này ngày ngày bị Thẩm Huyền Vũ giáo huấn quá nhiều nên càng lúc càng tự ti rồi, hắn quên mình có thiên phú thế nào sao?
Thẩm Huyền Vũ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
- Chúng ta mau đi rút thăm thôi, mỗi người chỉ cần phải đấu một trận.
- Đi thôi đi thôi, mong là huynh không đụng phải đệ, Huyền Vũ.- Khúc Diệu vui vẻ đẩy cả đám về phía trước.
Dĩ nhiên cũng không ai nghĩ là y đang nói thật, dù sao Thẩm Huyền Vũ so với Khúc Diệu cũng không đọ tu vi được.