Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

Chương 64




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà chị beta: Tôi thấy cuối tuần tôi cũng bận nên tranh thủ up luôn nè

Tiễn bác sĩ Trần đi, Đường Đường trở lại phòng, cả người lập tức nhụt chí.

Tuy vừa rồi trước mặt bác sĩ Trần cô nói rất dõng dạc, nhìn như mọi thứ đã nằm trong tính toán của cô, trên thực tế tất cả đều là giả. Bây giờ bác sĩ đi rồi, lúc này Đường Đường mới bắt đầu phát sầu.

So với dự đoán của cô còn nghiêm trọng hơn.

Minh Thiếu Diễm còn cho là cô bị bệnh tâm lý.

Có thể thấy hiện tại Minh Thiếu Diễm bài xích cô đến mức nào.

Đường Đường dám cam đoan, trưa nay hay thậm chí cả tối nay Minh Thiếu Diễm sẽ tìm lý do để không về nhà ăn cơm, tận lực trốn cô xa hết mức. Còn cô, trong khoảng thời gian này nhất định phải lấy việc thi đại học làm trọng, không được miên man suy nghĩ mấy chuyện này đó có không này nữa.

Đến giờ Minh Thiếu Diễm vẫn không tin giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, cho nên phải nhanh chóng chứng minh chuyện này mới được.

Nhưng hiện giờ cô đã đồng ý tạm thời sẽ không nhắc lại những chuyện này với Minh Thiếu Diễm, đợi thi đại học xong lại làm giám định sau.

Trừ lần đó ra, điều làm Đường Đường không chắc chắn chính là, Minh Thiếu Diễm hoàn toàn không xem cô là phụ nữ nên đối với cô không có cảm giác.

Nếu thật sự có, dù chỉ là một chút cảm giác thì cũng sẽ không mời bác sĩ tâm lý đến đây như vậy.

Đường Đường có chút sụp đổ.

Không lẽ cô đã quá liều lĩnh, đến nỗi một người gặp qua vô số sóng to gió lớn như Minh Thiếu Diễm cũng không chịu nổi?

Lấy thái độ hiện tại của Minh Thiếu Diễm, sau này khi đã chứng minh hai người không có quan hệ huyết thống xong, Đường Đường có chút không chắc Minh Thiếu Diễm có đem cô đuổi đi hay không.

Chuyện tình cảm đúng là tra tấn người ta mà.

Nhất là khi bản thân là người động tâm trước, càng không thể đoán được tâm tư của người kia.

Trước nay tính cách của Đường Đường nghĩ gì làm đó, làm việc gì cũng thích chủ động xuất kích, nhưng tình hình hiện tại làm cô có chút do dự.

Bởi vì dường như Minh Thiếu Diễm không thích vậy.

Cho nên lúc này, ít nhất là trước khi thi đại học, có phải cô nên yên lặng một chút? Giống như lời bác sĩ nói, thi đại học quan trọng, trong khoảng thời gian này nên an phận, không nhắc đến những việc này.

Cô cũng nên cho Minh Thiếu Diễm một khoảng thời gian để tự hỏi, miễn cho quá mức gấp gáp lại làm hắn không thích.

Sau khi quyết định xong, Đường Đường khó tránh khỏi cảm thán một tiếng.

Thật là hèn mọn mà.

Khó chịu.

Quả nhiên, như suy nghĩ của Đường Đường, buổi trưa Minh Thiếu Diễm không về, tối hắn cũng nói có việc nên tối muộn mới về. Đến nỗi chủ nhật hôm sau, mới sáng sớm Minh Thiếu Diễm đã trốn đi đâu không thấy bóng dáng.

Dù đã đoán trước sẽ như vậy, nhưng đến lúc thấy Minh Thiếu Diễm trốn tránh cô triệt để như vậy, nhất thời Đường Đường cũng không biết nên có cảm tưởng gì.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Thi đại học quan trọng!

Gạt bỏ tạp niệm, đọc sách!

Tối đến, lúc Minh Thiếu Diễm về nhà đã là 9 giờ tối. Đường Đường nghe được động tĩnh đi ra ngoài, cảnh tượng không xấu hổ như tưởng tượng của cô, biểu tình Minh Thiếu Diễm vẫn giống bình thường như đúc.

Đến khi Đường Đường rời khỏi, Minh Thiếu Diễm lập tức khuỵu xuống.

Bình tĩnh gì đó đều là giả.

Minh Thiếu Diễm vào phòng bếp kêu dì Trình pha một ly sữa bò nóng cho Đường Đường, dù sao không bao lâu nữa đã là đến ngày thi đại học, lúc này phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng. Sau khi nói xong lại dặn dò dì Trình đừng nói cho Đường Đường biết là hắn kêu dì làm.

Dì Trình không thể hiểu được, "... Tại sao?"

"... Không có gì", Minh Thiếu Diễm thoáng nhìn về phía tầng trên cùng.

Hiện tại tốt nhất là cố gắng không để Đường Đường có ảo giác gì, đối xử với cô lãnh đạm một chút, cũng làm hắn sớm ngày chấm dứt suy nghĩ hoang đường này.

Dì Trình thật sự không hiểu Minh Thiếu Diễm đang làm gì. Nhưng Minh Thiếu Diễm lại là người đã không muốn nói thì dù có hỏi thế nào cũng không mở miệng.

Thời điểm đem ly sữa lên lầu, dì Trình không yên tâm nghĩ, có phải hai chú cháu này đang có mâu thuẫn không?

Minh Thiếu Diễm cũng thật là!

Mắt thấy Đường Đường sắp thi đại học, ngay lúc mấu chốt thế này lại cáu kỉnh với đứa nhỏ. Còn ra dáng của một người chú hay không!

Đúng là thật quá đáng.

Đem sữa bò đưa cho Đường Đường, dì Trình vừa chờ Đường Đường uống xong, vừa một bên nói bóng nói gió an ủi Đường Đường, "Đường à, tính tình chú cháu nóng này, cháu đừng hơn thua với nó."

Đường Đường đang uống sữa suýt chút nữa đã phun ra ngoài.

Dì Trình đã biết chuyện gì sao!

Dì Trình không biết, hoàn toàn là đoán mò.

Nhìn dì Trình đứng giảng đạo lý cho cô, lại nói lúc nhỏ Minh Thiếu Diễm cố chấp như thế nào. Lúc này Đường Đường mới yên tâm.

Là cô suy nghĩ nhiều.

Chuyện thế này, Minh Thiếu Diễm sẽ không nói cho người khác.

Đương nhiên ngoại trừ vị bác sĩ tâm lý kia.

Vì thế chú cháu hai người lại tiếp tục duy trì tình trạng trong lòng anh tôi đều hiểu rõ, nội tâm sóng to gió lớn nhưng ngoài mặt lại như không có việc gì.

Ngày tháng trôi qua, lần thi thử cuối cùng cũng kết thúc, rốt cuộc kì thi đại học đã sát bên.

Bài thi thử cuối quả nhiên dễ hơn trước kia rất nhiều, thậm chí Đường Đường còn chạm đến đuôi của 600 điểm.

Đái Na nói chỉ cần phát huy như bình thường thì thành tích thi đại học của Đường Đường nhất định có thể làm những thí sinh khác ghen tị.

Công ty Thánh Ngu rất cho Đường Đường mặt mũi, Weibo chính thức trực tiếp đăng một bài chúc Đường Đường thi đại học thuận lợi. Các fans Đường Đường cũng tụ tập ở đây xếp hàng chúc cô may mắn.

Bách Thần vô tình lướt thấy Weibo của công ty, rối rắm cả buổi trời, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn chúc Đường Đường.

Đáng tiếc không có số Wechat của Đường Đường nên chỉ có thể gửi tin nhắn.

Cũng may Đường Đường đã đem số điện thoại của Bách Thần ra khỏi sổ đen.

Bởi vì có rất nhiều tin nhắn chúc thi tốt, tin nhắn này của Bách Thần cũng không có vẻ quá đột ngột mà giống như mọi người. Chỉ là dường như tin nhắn trả lời của Đường Đường là tin tự động.

[ Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng. ]

Bách Thần nhìn chằm chằm tin nhắn này một buổi, sau đó gọi điện thoại cho Đái Na.

"Chị Na", ngữ khí của Bách Thần có chút do dự.

Đái Na rất hiểu Bách Thần, vừa nghe giọng điệu này liền biết có chuyện muốn xin cô, "Làm sao vậy?"

"Không phải đến giờ MV chủ đề của album mới còn chưa được quay sao?"

"Cho nên?"

"Cho nên, chị cảm thấy Đường Đường thế nào, em cảm thấy cô ấy rất thích hợp."

Đái Na:......

Rốt cuộc sao cậu lại thế này, không phải cậu còn liên lạc với Nhan Nghiên sao. Không hiểu hiện tại Bách Thần lại muốn làm gì.

Thích hợp con khỉ.

Hiện giờ cô còn đang tạo couple cho Đường Đường và Mễ Việt kia kìa, thêm Bách Thần vào thì thành cái gì chứ.

"Không được", Đái Na dứt khoát từ chối.

"Vì sao chứ! Nghệ sĩ nhà mình giúp đỡ nhau một chút cũng đâu có gì..."

Bách Thần nói xong câu này cũng có chút chột dạ.

"Đường Đường không có thời gian", Đái Na không muốn đùa với Bách Thần nữa.

"Không phải cô ấy thi đại học xong thì rảnh rồi sao, sao có thể không có thời gian?"

"Đường Đường nhận một bộ phim truyền hình, ngày 8 thi xong, ngày 10 đã vào đoàn phim. Có lẽ hai tháng tới đều phải đóng phim, không có thời gian quay MV của em."

Đóng phim? Đường Đường sắp chính thức vào giới nghệ thuật?

Đột nhiên Bách Thần có dự cảm không tốt, "Cô ấy... nhận vai nữ chính sao?"

"Em cảm thấy Minh đổng sẽ để cho cô ấy đóng vai nữ phụ?"

Được, cuối cùng Bách Thần cũng thấy con đường khác, "Vậy nam chính là ai? Đã định chưa?"

"Định rồi, là Mễ Việt. Đạo diễn nói dựa vào nhân khí của hai người kia, ratings phim nhất định sẽ rất cao. Chị cảm thấy cũng không tệ."

Bách Thần:......

Không tệ con khỉ!

Chị không sợ fans couple thật sự tin là thật đến lúc đó khó thu lại cục diện sao?

"Em quản nhiều như vậy làm gì", Đái Na không rảnh cùng Bách Thần nói nhảm, "Không nên quản thì đừng động vào, mau trở về chuẩn bị album của em đi."

Sau khi cúp máy, Đái Na xoa xoa giữa hai mày, bực bội thở dài.

Cái này được gọi là gì chứ?

Sớm biết sẽ như bây giờ, lúc trước cần gì vô tình như vậy. Ban đầu cô từng khuyên Bách Thần đối với Đường Đường tốt chút, rốt cuộc Bách Thần chỉ mượn Đường Đường làm tăng nhiệt độ cho bản thân, lợi dụng người ta xong lại đá người ta một cước, vô cùng thê thảm.

Khi đó Bách Thần nói thế nào? Cậu nói nhịn không nổi, không thể nhịn được nữa.

Bây giờ hối hận cũng vô dụng.

Lúc Đái Na báo cáo công tác với Minh Thiếu Diễm có vô tình nhắc đến chuyện này. Cô nói Bách Thần muốn quay MV với Đường Đường, Minh Thiếu Diễm nghe xong liền mỉa mai, "Cậu ta đang nằm mơ à?"

Đái Na suýt chút nữa là cười ra ngoài.

Bởi vì thái độ lúc trước của Bách Thần với Đường Đường nên Minh Thiếu Diễm mang thù ngược lại Bách Thần.

Đái Na không nhịn được cảm thán, Minh Thiếu Diễm thật tốt với Đường Đường, dù sau này Minh Thiếu Diễm kết hôn, sinh con cũng chưa chắc đã yêu thương như đối với Đường Đường.

Trước khi thi đại học, các paparazzi đã tích cực bám Đường Đường. Đến ngày thi đại học, họ càng bám chặt hơn.

Học sinh thi đại học cũng giống vậy. Không giống như ở trường trung học phụ thuộc, mỗi ngày mọi người đều có thể thấy Đường Đường, nhìn nhiều liền không cảm thấy mới lạ nữa. Còn những học sinh thi đại học khác, mỗi người đều đến từ nhiều trường khác nhau, ngay khi Đường Đường vừa xuống xe liền cảm thấy đống đèn flash.

Hôm nay Đái Na đưa cô đến đây, sau khi đã kiểm tra kỹ càng không thiếu vật gì mới tiễn Đường Đường vào trường thi.

Đường Đường từng trải quả thi đại học một lần, nhưng nói thật ra vẫn có chút khẩn trương. Thẳng đến khi vào phòng thi, cầm lấy bài thi, Đường Đường mới thả lỏng, cả người hoàn toàn tập trung vào bên trong bài thi.

Lo lắng nhất vẫn là toán học.

Học nhiều làm nhiều nhất định sẽ làm đúng, còn học ít làm ít nhất định sẽ không có kết quả tốt. Khi tiếng chuông kết thúc vang lên, Đường Đường thở dài nhẹ nhõm.

Tuy ngày mai còn hai môn, nhưng toán học không chắc nhất đã qua, tâm tình thả lỏng hơn trước không ít.

Sau khi thi xong cô gặp bọn người Đổng Ngọc và Phong Khinh Dương. Có bạn học chạy tới muốn so đáp án với Phong Khinh Dương, kết quả đều bị Đổng Ngọc đuổi đi.

"Ngừng, ngừng, tớ sợ so đáp án xong, ngày mai sẽ không muốn đi thi nữa."

Mọi người cùng nhau cười, thoạt nhìn đều rất thả lỏng.

"Ngày mai thi xong chúng ta cùng nhau ra ngoài thư giãn đi", còn chưa thi xong, Đổng Ngọc đã bắt đầu dự tính đến lúc sau khi thi, "Nghẹn một năm trời, không chơi cho đã thì thật có lỗi với chính mình."

Dương Đào và Phong Khinh Dương tỏ vẻ bọn họ không có vấn đề, Đường Đường do dự một lát, "Tớ cũng không thành vấn đề."

Gần đây vừa phải căng não thi đại học vừa phải đối phó với Minh Thiếu Diễm, ngày mai ra ngoài chơi một chút cũng tốt. Chơi đủ rồi thì kéo Minh Thiếu Diễm đi làm giám định.

Về đến nhà, dì Trình vô cùng ân cần hỏi thăm, nhưng một câu cũng không nhắc đến thành tích. Đồ ăn thịnh soạn đã chuẩn bị xong, tất cả đều là thức ăn thanh đạm.

Dì Trình nói ăn thức ăn nặng sợ sẽ làm Đường Đường không thoải mái, ảnh hưởng đến ngày thi hôm sau.

Cơm nước xong, vốn dĩ hai chú cháu đang nói thỏa thích lại khôi phục xấu hổ như lúc trước. Đường Đường cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, cuối cùng chỉ có thể khô khốc nói với Minh Thiếu Diễm, "Ngày mai thi xong cháu muốn cùng bạn học ra ngoài chơi."

"Chơi đến mấy giờ?"

Đường Đường lắc đầu, "Không có giờ chắc chắn."

Minh Thiếu Diễm nhíu mày, "Không vội, ngày mai rồi nói sau."

"Ừm", Đường Đường gật đầu, lúc lên lầu lại lui về, "Chú nhỏ, chú đừng quên chuyện chú đã đáp ứng."

Ngón tay Minh Thiếu Diễm cứng đờ, "Không quên, thi đại học xong sẽ làm giám định."

Xem như hắn giữ chữ tín, Đường Đường vừa lòng lên lầu.

Minh Thiếu Diễm chờ bóng dáng của Đường Đường biến mất tại cửa cầu than, lúc này mới thở dài.

Từ ngày Đường Đường nói ra những lời đó tới giờ đã hơn mười ngày. Hơn mười ngày, tâm lý Minh Thiếu Diễm khó tránh khỏi xảy ra chút biến hóa.

Lúc trước nghe Đường Đường nói, ngoại trừ cảm giác mừng như điên lúc đầu, còn lại đều là kiềm chế bản thân, cô còn nhỏ, cô không hiểu cái gì là thích, vậy nên không thể.

Chỉ là mỗi đêm, khi bóng tối bao trùm lấy căn phòng, những cảm giác bị hắn áp chế lại ngo ngoe rục rịch muốn cám dỗ hắn, từng chút từng chút ăn mòn hắn.

Cô còn nhỏ, nhưng nếu cô thật sự nghiêm túc thì sao?

Cô đã từng không hiểu cái gì là thích, nhưng nếu lần này cô thật sự hiểu thì sao?

Bác sĩ Trần nói lại những lời của Đường Đường cho hắn, Minh Thiếu Diễm vẫn nhớ rõ. Đường Đường nói, ỷ lại và thích thật ra rất khó phân biệt, Đường Đường nói cô thừa nhận bản thân ỷ lại hắn, nhưng cô cũng biết, cô thích hắn.

Không ai biết, những lời đó đã in sâu trong lòng hắn, mỗi lần nhớ lại đều khiến tình cảm chôn giấu trong lòng hắn muốn bùng nổ.

Hắn vốn nên từ chối chuyện làm giám định huyết thống, nhưng sâu thẳm trong tim hắn lại vang lên một giọng nói thôi thúc hắn.

"Thử một lần đi."

Chẳng qua là làm giám định thêm lần nữa, nếu bọn họ thật sự có quan hệ huyết thống thì thất vọng chỉ dày thêm một chút mà thôi. Nhưng nếu bọn họ không có huyết thống, nếu, nếu thật sự không phải, do giám định lần trước xảy ra vấn đề, vậy có phải giữa bọn họ đã không còn gì ngăn trở nữa hay không...

- --

Ngày mai vẫn phải thi đại học, môn văn Đường Đường học rất tốt, sau này càng ngày càng tiến bộ, còn tiếng Anh càng là đỉnh của đỉnh. Đến khi làm xong câu cuối cùng, cả người Đường Đường đều nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Còn thành tích, mặc cho số phận đi.

Ra khỏi phòng thi, vừa mở điện thoại liền nhận được điện thoại của Đổng Ngọc. Đổng Ngọc tới nhà cũng không về mà trực tiếp lôi kéo mọi người đi xả hơi.

Phong Thiên Dương cũng chen chúc nhập hội, tưởng tượng bản thân còn phải học ở trường thêm một năm liền cảm thấy vô cùng bi thảm.

Đặc biệt là sau này chị ruột không còn nữa, Đường Đường cũng không, tương lai thật là nhàm chán.

Mọi người cùng đi ăn cơm chiều, ăn xong lại đến quán bar nhà Đổng Ngọc. Đổng Ngọc chơi hăng lên sân khấu hát...

Nhìn mọi người chơi vui vẻ như vậy, Đường Đường cũng chậm rãi bị dụ dỗ. Bất tri bất giác, thời gian đã qua hơn 11 giờ tối.

Phong Khinh Dương gọi cô vài câu mới kéo cô về được, cô ấy đưa điện thoại trên bàn cho cô, "Điện thoại của cậu đang kêu vài lần rồi."

Đường Đường nhận điện thoại, ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Minh Thiếu Diễm.

Đường Đường uống rượu trái cây, đáng tiếc tửu lượng quá kém nên đầu hơi choáng. Lúc này thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, trong lòng cô có chút vui vẻ.

Hơn mười ngày qua, Đường Đường chưa từng nhắc tới chuyện này, tuy không đề cập tới nhưng cô vẫn luôn nghiền ngẫm tâm tư của Minh Thiếu Diễm.

Mặc dù Minh Thiếu Diễm trốn tránh cô nhưng quan tâm của hắn không hề giảm, chuyện này làm Đường Đường an tâm không ít.

Bây giờ nhìn ba cuộc gọi trên điện thoại, trong mắt Đường Đường lộ ra ý cười, còn chưa cười xong, đã có cuộc điện thoại tới.

Đường Đường cảm thấy bản thân phải làm giá, điện thoại vang lên gần hai mươi giây cô mới nhận.

Minh Thiếu Diễm vừa nghe âm thanh hỗn loạn bên đầu dây bên kia, lại nghĩ đến ba cuộc gọi trước không ai nhận, vốn dĩ tâm tình không tốt càng thêm tồi tệ. Hiện tại nghe được âm thanh mềm mại của Đường Đường, trong đầu càng nổi lửa.

Đột nhiên hắn nhớ bộ dạng uống say lần trước của Đường Đường, chất giọng mềm nhũn, hoàn toàn không giống bình thường, còn thích làm nũng.

Tưởng tượng Đường Đường như vậy ở cùng một đống người không biết là ai, thậm chí còn hơn 11 giờ, Minh Thiếu Diễm đứng ngồi không yên.

"Nên về rồi", Minh Thiếu Diễm cưỡng chế tức giận nhắc nhở Đường Đường.

"Vậy chú tới đón cháu."

"... Cháu đợi chút."

Nửa tiếng sau, mọi người nhìn Đường Đường mặt đầy ý cười đứng lên, "Chú nhỏ tớ tới đón tớ, tớ đi về trước."

Vốn dĩ Phong Thiên Dương muốn nói mọi người đã thành niên rồi, còn quản nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến mặt Minh Thiếu Diễm, cậu lập tức ngậm miệng. Vì thế cậu chỉ có thể cùng Đổng Ngọc đỡ Đường Đường ra ngoài.

Chiếc Maybach quen thuộc ngừng trước cửa, hai người tưởng tài xế lái xe tới, kết quả vừa mở cửa liền phát hiện lại là Minh Thiếu Diễm.

Lắp bắp chào Minh Thiếu Diễm vài câu, lại đưa Đường Đường đưa cho Minh Thiếu Diễm. Sau đó hai người nhanh chóng trốn, đôi mắt Minh Thiếu Diễm còn liếc cậu một cái rồi mới lên xe.

Đường Đường thật ra rất mệt.

Thi đại học cường độ cao đã qua, lại chơi đến bây giờ, thậm chí còn uống rượu trái cây. Tuy cô định sẽ ở trên xe nói chuyện với Minh Thiếu Diễm, kết quả chưa nói được câu nào đã thiêm thiếp ngủ.

Minh Thiếu Diễm lái xe ổn định, quay đầu là có thể thấy khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của thiếu nữ, nội tâm bực bội rốt cuộc cũng hạ xuống.

Đêm khuya an tĩnh, xe chậm rãi ngừng trước cửa nhà, Đường Đường vẫn chưa tỉnh.

Minh Thiếu Diễm bỗng nhiên có chút luyến tiếc, không muốn đánh thức cô.

Mở dây an toàn thay Đường Đường rồi nhẹ nhàng đem nó đưa về chỗ cũ. Đường Đường chớp chớp mắt tỉnh lại, vừa mở mắt ra chóp mũi đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên ống tay áo Minh Thiếu Diễm.

Đường Đường kinh ngạc ngẩng đầu. Trong mắt Minh Thiếu Diễm tựa như có tia thất thố lướt quá, nhưng chớp mắt đã bình thường trở lại.

Nhanh đến mức khó lòng bắt được.

"Tới rồi", Minh Thiếu Diễm thu tay lại, "Xuống xe đi."

"A", Đường Đường gật đầu, định xuống xe thì trong lòng ngực xuất hiện một cái áo khoác Tây Tạng [1].

"Mặc vào đi, bên ngoài lạnh."

Đường Đường nhín áo sơ mi trên người Min Thiếu Diễm, yên lặng cầm áo khoác choàng lên vai. Đến khi Minh Thiếu Diễm xuống xe mới run run bả vai cười vui vẻ.

Vào nhà, Đường Đường cũng không náo loạn, nghĩ đến ngày mai là có thể cùng Minh Thiếu Diễm đi làm giám định, cả người đều cao hứng. Đường Đường nằm trên giường phấn khởi một lát liền ngủ mất.

Hôm sau, Đái Na gọi đến đánh thức cô. Đái Na nói phải đưa kịch bản cho cô.

Tuy Đường Đường nghỉ, nhưng hôm nay không phải là cuối tuần. Minh Thiếu Diễm đến công ty, Đường Đường nghĩ nghĩ, sau đó từ trên giường đứng lên, "Để em đến công ty lấy."

"Cũng được", Đái Na không có gì dị nghị."

Đường Đường mặc quần áo xong đi xuống lầu, ăn một chút điểm tâm sáng sau đó tới thẳng Thánh Ngu. Đái Na vừa lúc mới hết bận, cô ấy đưa kịch bản cho Đường Đường, "Em phải nắm chặt thời gian, xem nhanh lên chút, thời gian tiến tổ sắp đến rồi, đừng để đến lúc đó còn xem chưa xong. Chị nghe nói Mễ Việt đã lấy kịch bản từ nửa tháng trước, ba ngày trước cũng vào đoàn phim luôn rồi."

Đường Đường gật gật đầu, lật lật kịch bản.

Phim truyền hình thanh xuân vườn trường, không phải Đường Đường quá tự tin mà là thật sự quá đơn giản.

Chỉ cần có thể ghi nhớ câu thoại là ổn, Đường Đường cảm thấy đại đa số cảnh quay chỉ cần một lần là qua, hẳn không có vấn đề.

Sau khi cầm kịch bản, đột nhiên Đường Đường nhớ đến một việc, cô hỏi Đái Na, "Em nghe nói gần đây mọi người đang chuẩn bị fan club?"

"Hả?"

Đái Na cười cười, "Sao em biết vậy?"

"Mấy ngày trước em thấy ảnh chụp của em ở chỗ chú nhỏ, chú ấy nói."

"Khó trách", Đái Na nói, nói xong lại sửng sốt, "Minh đổng lấy ảnh từ đâu vậy?"

Hở?

Đường Đường kinh ngạc, "Không phải bọn chị đưa cho chú ấy sao?"

Đái Na buồn cười, "Mấy việc nhỏ này căn bản còn không cần chị hỏi đến thì báo lên chỗ Minh đổng làm gì? Em không biết trợ lý nhỏ kia của em thấy Minh đổng là như chuột thấy mèo sao, hận không thể trốn thật xa."

Đường Đường chợt im lặng.

Chuyện fanclub đúng là không cần hỏi đến Minh Thiếu Diễm nên trợ lý không thể nào đưa ảnh chụp cho Minh Thiếu Diễm được. Mà từ lời nói của Đái Na xem ra chị ấy cũng không đưa ảnh chụp cho Minh Thiếu Diễm.

Vậy Minh Thiếu Diễm lấy ảnh từ đâu?

Tim Đường Đường đột nhiên đập rộn lên.

Không ai đưa ảnh chụp của cô cho Minh Thiếu Diễm, vậy những ảnh đó là cho Minh Thiếu Diễm tự lấy.

Nhưng... vì sao Minh Thiếu lại muốn lấy ảnh chụp của cô.

Hơn nữa lúc này Đường Đường chợt nhớ đến một chi tiết cô đã bỏ qua. Những ảnh chụp đó không phải đặt trên bàn làm việc mà đặt trong phòng nghỉ riêng của Minh Thiếu Diễm.

Jason nói Minh Thiếu Diễm cực kỳ không thích người khác ra vào phòng của hắn nên ngay cả quét tước vệ sinh đều do Jason làm mà không phải nhân viên vệ sinh.

Minh Thiếu Diễm đem ảnh cô đặt trong phòng riêng.

Điều này đại biểu cho cái gì?

Sống lưng Đường Đường thẳng lên.

Cô có một phỏng đoán lớn mặt, phỏng đoán này cũng làm cô nhớ tới lời nói của bác sĩ tâm lý hôm đó.

Bác sĩ tâm lý nói rất nhiều nguyên nhân bọn họ không thể bên nhau, người nhà phản đối, người đời không hiểu, còn nhắc đến chuyện sinh con ra không thể lành lặn,... Nhưng hình như bác sĩ tâm lý quên mất nguyên nhân quan trọng nhất.

Quan trọng nhất, không phải là Minh Thiếu Diễm không thích cô sao?

Bởi vì Minh Thiếu Diễm không có suy nghĩ như cô, cũng không thích cô nên cô đừng hy vọng xa vời, đừng tự biên tự diễn.

Chuyện này mới là nguyên nhân quan trọng nhất chứ không phải một đống nguyên nhân lung tung từ bên ngoài tác động vào.

Tim Đường Đường đập càng lúc càng nhanh, càng nghĩ cô càng cảm thấy suy nghĩ này không phải không có căn cứ. Đặc biệt là thái độ gần đây của Minh Thiếu Diễm đối với cô.

Hay như tối hôm qua, đã xảy ra chuyện này không phải nên trốn đi rất xa sao, nhưng Minh Thiếu Diễm vẫn rất lo lắng, để ý cô, không phải sao?

Tay cầm kịch bản siết chặt lại.

Minh Thiếu Diễm, có phải hắn đã sớm có suy nghĩ giống cô không...

Vậy nên khoảng thời gian trước hắn mới trốn cô không có nguyên do như vậy.

Bỗng nhiên Đường Đường ngộ ra rất nhiều việc không hiểu được trước kia.

Nếu Minh Thiếu Diễm thật sự thích cô, vậy còn làm mấy trò như mời bác sĩ đến làm gì chứ, còn thích trốn tránh cô. Đường Đường thật sự tức cười.

Không được, cô phải thử hắn.

Muốn làm giám định huyết thống sao?

Cô không làm nữa.

Đường Đường quay đầu nói với Đái na, "Hay là chúng ta vào đoàn phim sớm chút đi."

"Sao vậy? Mới thi đại học xong, không nghỉ ngơi sao? Không phải em nói hôm nay có chuyện quan trọng phải làm à?"

"Không làm nữa", Đường Đường rũ lông mi, "Ở nhà không làm gì cũng chán nên muốn tiến tổ."

Nếu cô đoán sai, vậy nhân cơ hội này thử thái độ của Minh Thiếu Diễm chút.

Còn nếu cô đoán đúng...

Nhớ lại gần đây mỗi ngày cô đều thấp thỏm, sợ Minh Thiếu Diễm đuổi cô đi, còn mời bác sĩ tâm lý đến làm cô sợ thêm!

Cô nhất định phải để Minh Thiếu Diễm cảm thụ cảm giác của cô.

Nghẹn trong lòng giỏi như vậy mà, cho nghẹn chết hắn!

Đường Đường muốn tiến tổ sớm, Đái Na hoàn toàn không có vấn đề, vào đoàn sớm thì thích nghi sớm. Đái Na lập tức lái xe đưa Đường Đường về nhà sắp xếp hành lý, sau đó lên máy bay đến đoàn phim.

Mà lúc này Minh đổng mới xử lý xong công việc, buổi chiều này hắn rảnh, đúng lúc có thể cùng Đường Đường đi làm giám định huyết thống.

Điện thoại vang lên, người gọi là Đái Na. Đái Na gọi tới để tiền trảm hậu tấu, một chút cũng không cảm thấy giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì, "Đường Đường nói ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên muốn vào đoàn phim sớm một chút. Tôi đã đưa cô ấy đi rồi."

Minh Thiếu Diễm:???

"... Hiện tại bọn cô đang ở đâu?"

"Vừa mới xuống máy bay, hiện giờ đang ở sân bay thành phố B. Minh đổng, tôi đang có việc bên này, tôi cúp máy trước."

Minh Thiếu Diễm:......

Lần đầu Minh Thiếu Diễm không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao đột nhiên nói đi là đi?

Không phải nói muốn đi làm giám định huyết thông sao?

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Thiếu Diễm: what happened?????

Đường Đường: Ha ha

[1] Áo khoác Tây Tạng.

1 Áo khoác Tây Tạng