Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 67: Phiên ngoại 1: Cuộc sống đại học (1)




Ôn Noãn và Cố Thâm có lẽ là hai học sinh lần đầu tiên có điểm thi đại học bằng nhau, quan trọng hơn là cả hai đều xếp thứ nhất và trở thành trạng nguyên của kỳ thi đại học ở cả thành phố lẫn ở tỉnh.

Đây là chuyện trăm năm mới gặp một lần.

Ngày có kết quả, hiệu trưởng và các lãnh đạo nhà trường “đánh trống khua chiêng” để chúc mừng hai người.

Trong một khoảng thời gian sau đó, chỉ cần nhắc tới Ôn Noãn và Cố Thâm, bọn họ đều cười không khép miệng lại được.

Mà thành tích của hai người cũng khiến cho người hâm mộ bất ngờ và ngưỡng mộ.

Mặc dù họ không phải là nghệ sĩ hay ngôi sao, nhưng cả hai đã tham gia hai chương trình nổi tiếng trước đó nên vẫn có lượng người hâm mộ nhất định.

Sau khi kết quả thi đại học được công bố, tất cả fan đều cho rằng bọn họ không hâm mộ nhầm người, Ôn Noãn và Cố Thâm quả thật là học bá hàng thật giá thật, người như vậy mới đáng để mọi người hâm mộ.

Trên mạng thậm chí còn tổ chức một cuộc bình chọn muốn Ôn Noãn và Cố Thâm chia sẻ bí quyết và kinh nghiệm làm sao có thể thi được điểm cao trong kỳ thi đại học.

Còn có không ít fan nữ nhắn tin cho Ôn Noãn... Ngoài xin bí quyết thi đại học, bọn họ còn muốn bí quyết giảm cân.

Trong suốt kỳ nghỉ hè, có quá nhiều bình luận dưới weibo của Ôn Noãn.

Lúc đầu nhìn thấy, cô có chút dở khóc dở cười không biết phải làm sao.

Về sau khi đã quen, cô nhận thấy những điều này hết sức bình thường.

Hơn nữa, kỳ nghỉ hè này Ôn Noãn có rất nhiều việc để làm, khiến cô không có thời gian đọc những bình luận đó.

Ôn Noãn thuận lợi vào thực tập ở tập đoàn Cố thị, còn thuận lợi được phân vào bộ phận mình muốn vào làm.

Cô luôn quan tâm đến máy tính, các phần mềm và chương trình nên tất nhiên cô muốn tiếp xúc sớm với máy tính.

Cố Thâm cùng đám anh em cũng rất bận, mấy người bọn họ đang tập trung phát triển app, Ôn Noãn biết vậy nên cũng không hỏi nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn sang giúp Cố Thâm.

Hai người đều rất bận rộn nhưng trong tâm trí, họ luôn nghĩ về nhau.

Kỳ nghỉ hè trôi qua, cũng là lúc hai người rảnh rỗi và thoải mái hơn.

Tuy học cùng một trường, nhưng cả hai không phải cùng một chuyên ngành,

Ôn Noãn học về công nghệ thông tin còn Cố Thâm học tài chính.

Cô vẫn luôn biết, Cố Thâm thích tài chính hơn, còn lập trình hay máy tính thì lúc nào rảnh rỗi anh mới học một chút.

Sau thời gian nghỉ hè, độ nổi tiếng của hai người dần dần giảm đi, tên của hai người cũng không thường bị nhắc đến nữa.

Ở đại học, những người nổi tiếng hơn bọn họ có rất nhiều, sẽ không còn nhiều người chú ý tới bọn họ nữa.

Đương nhiên với nhan sắc nghịch thiên của Ôn Noãn và Cố Thâm thì cả hai vẫn luôn là tâm điểm thu hút ánh nhìn của mọi người.

Hôm nay, Ôn Noãn đi tìm Cố Thâm ăn cơm.

Tuần rồi có chút bận rộn nên cô đã nhiều lần từ chối lời mời ăn cơm của Cố Thâm, hiếm khi cô có thời gian rảnh vì vậy cô gửi tin nhắn cho Cố Thâm rồi đứng dưới lầu ký túc xá nam chờ anh.

Kết quả vừa đến, cô liền nhìn thấy Cố Thâm đang bị một nữ sinh chặn lại.

Ôn Noãn đứng ở một bên nhìn hai người họ, thỉnh thoảng còn bình luận một hai câu.

Nữ sinh nọ trông rất xinh đẹp, cao khoảng 1m65, làn da trắng nõn, giọng nói mềm mại, mái tóc đen dài thẳng, là kiểu nữ thần trong mộng của biết bao chàng trai.

Cô nhìn chằm chằm hai người bọn họ, quang minh chính đại nghe bọn họ nói chuyện.

Cố Thâm hơi nhíu mày, nhìn nữ sinh đang đứng trước mặt mình: “Có chuyện gì vậy?”

Trong mắt nữ sinh tỏa sáng, nhìn nam sinh mình thích trước mắt: "Xin chào, cậu có nhớ tớ không? Tớ là bạn cùng lớp...”

Còn chưa dứt lời, Cố Thâm liền lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Tôi không biết.”

Nữ sinh: “...”

Cô ta nghẹn lời, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Thâm lại không cho mình mặt mũi như vậy.

Cô ta hốt hoảng, khó có thể tin, nhìn Cố Thâm: “Tớ và cậu là bạn cùng lớp mà, cậu thật sự không có ấn tượng gì sao?”

“Không.”

Cố Thâm nhíu mày, mắt liếc về phía người đang nghe lén đằng sau: “Cậu có việc gì không?”

“Tớ...”

Nữ sinh bị Cố Thâm nhìn có chút ngượng ngùng, cố gắng giữ bình tĩnh nói:

“Tớ thích cậu, cậu có muốn....”

“Tôi có bạn gái rồi.”

Cố Thâm không chút lưu tình nói: “Tạm biệt.”

Cô gái: “???”

Cô ấy quay đầu, nhìn bóng lưng Cố Thâm, lại nhìn cô gái tươi cười đối diện, trợn tròn mắt.

Ôn Noãn mỉm cười, khách khí vẫy tay với cô ta, sau đó bàn tay đã bị Cố Thâm nắm lấy.

“Em vẫy tay với ai vậy?”

Ôn Noãn liếc mắt nhìn anh: “Bạn cùng lớp với anh à, trông rất xinh đẹp.”

Cố Thâm: “Anh không để ý lắm.”

Ôn Noãn bật cười, không nhịn được chọc chọc vào cánh tay anh, ý tứ sâu sa hỏi anh: “Ham muốn được sống của anh hơi bị cao nha.”

Cố Thâm nhìn cô: "Không phải ham muốn sống sót.”

“Mà đó là gì vậy?”

Cố Thâm lười biếng nói một câu: “Anh thật sự không để ý đến cô ấy.”

Ôn Noãn: “...”

“Trong mắt anh chỉ có em thôi.”

Nghe câu này, Ôn Noãn không nhịn được, đẩy tay Cố Thâm, đỏ mặt nói: “Anh bớt nói lại đi.”

Cố Thâm cúi đầu cười: “Em ngại à?”

“Không ngại.”

Ôn Noãn ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Anh nghiêm túc đi, vừa rồi anh làm người ta tổn thương lắm đấy.”

Cố Thâm nhướng mày, liếc mắt nhìn cô: “Em muốn anh phải dịu dàng đối xử với cô ấy rồi chấp nhận lời tỏ tình đấy à.”

Ôn Noãn trầm tư một hồi, lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi.”

Cô cười, nghiêm túc nói: “Lần sau anh có thể nói cả đời này tôi chỉ yêu bạn gái của mình, những người khác đừng hòng đụng vào tôi.”

Cố Thâm: “...”

Nói xong, Ôn Noãn cũng cảm thấy buồn cười.

"Được rồi được rồi, em không đùa nữa.”

Cố Thâm cười, nhéo mặt cô nói: “Cũng không phải đùa.”

Anh suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Đây là một ý kiến hay, lần sau khi ai đó tỏ tình với anh thì anh sẽ áp dụng cách của em.”

Lần này, đến lượt Ôn Noãn là người không nói nên lời.

Cô trợn mắt nhìn Cố Thâm: “Anh đừng như vậy... Anh mà nói như vậy thì em không dám gặp ai mất.”

Cố Thâm vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Anh chỉ nói sự thật thôi mà.”

Anh mỉm cười nhìn Ôn Noãn, cúi đầu chạm vào khóe môi mềm mại của cô, giọng nói mang theo ý cười nói: “Cả đời này anh chỉ yêu một mình em, không ai có thể lay chuyển được điều này.”

“Vì vậy lời em nói không sai.”

Ôn Noãn: “...”

Nghe Cố Thâm nói như vậy, cô có chút vui vẻ. Nhưng lại cảm thấy rất xấu hổ.

Ôn Noãn nghẹn lời, không biết nói gì, cô cũng không dám bảo Cố Thâm nói sai. Đến cuối cùng, dứt khoát chiều theo Cố Thâm.

“Thôi quên đi, anh thích từ chối người ta như thế nào thì làm thế đấy đi.”

Cố Thâm cười, đưa tay lên vuốt chóp mũi cô: “Được, chiều theo ý em.”

* *

Hai người nắm tay nhau cùng đi ra khỏi cổng trường.

Trời đã vào thu, những chiếc lá vàng rơi đầy sân trường, mọi ngóc ngách đều được phủ một màu vàng lãng mạn.

Thỉnh thoảng khi đi dưới tán cây lớn tươi tốt, giẫm lên những chiếc lá rơi trên sân trường đều có thể nghe thấy âm thanh xào xạc.

Cổng trường cũng vậy, mỗi bên đều được trồng những cây cổ thụ trăm tuổi. Tất cả tạo nên một bức tranh mùa thu tuyệt đẹp.

Ôn Noãn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy điều này.

Cô ngạc nhiên: “Một tuần em không ra ngoài, cây cối dường như trở nên đẹp hơn."

Cố Thâm gật đầu: “Ừm, lá cây đã chuyển vàng hết rồi.”

Ôn Noãn cong môi cười: “Tối nay chúng ta ăn gì vậy anh?”

“Em muốn ăn gì?”

“Ăn thịt nướng đi anh.”

Ôn Noãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nghe bạn cùng phòng nói ở gần đây có một quá thịt nướng ăn không tệ, anh nhất định sẽ thích.”

Cố Thâm cười nhìn cô: “Được, vậy đi ăn thịt nướng.”

“Ừm.”

Hai người cùng đi đến tiệm thịt nướng.

Vào buổi tối, đã có rất nhiều người ngồi ăn trong cửa hàng.

Ôn Noãn và Cố Thâm xem như đến sớm nên không cần phải xếp hàng chờ.

Sau khi hai người đi vào, mấy người phía sau đều phải xếp hàng chờ có bàn.

Cô cũng hơi ngạc nhiên: “Cửa hàng này được nhiều người biết đến như vậy sao.”

Cố Thâm cười lắc đầu: “Anh không rõ lắm.”

Không có Ôn Noãn đi cùng nên anh cũng hiếm khi ra ngoài ăn cơm, thỉnh thoảng cũng sẽ tới những quán quen thuộc ăn cùng bạn để giải quyết bữa tối.

Ôn Noãn đang chống cằm chơi điện thoại thì nhận được tin nhắn của Ngu Thư.

Ngu Thư: Ôn Noãn ngày mai cậu có rảnh không?

Ôn Noãn: Mình không, có chuyện gì vậy? Cậu muốn hẹn mình à.

Ngu Thư: Không, có một hoạt động muốn mời cậu tham gia.

Ôn Noãn:... Hửm, hoạt động gì vậy?

Ngu Thư: Cậu chỉ cần tạo dáng chụp vài bức ảnh thôi, cậu tham gia được không?

Ôn Noãn suy nghĩ vài giây: Chắc tớ sẽ tham gia, chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp nhau, tiện thể mình đến gặp cậu luôn.

Ngu Thư: Bây giờ cậu đang ở cùng Cố Thâm à?

Ôn Noãn: Ừm.

Ngu Thư: Vậy thôi tớ không dài dòng với cậu nữa, nhỡ đâu lần sau Cố Thâm nhìn thấy tớ lại chán ghét vì luôn muốn chiếm đoạt bạn gái với cậu ấy.

Ôn Noãn:.....Được rồi.

Cô không nhịn được nhìn Cố Thâm cười.

“Em cười cái gì?” Cố Thâm rót cho cô một tách trà, thấp giọng hỏi.

“Em cười anh nha.”

Khóe mắt Ôn Noãn cong cong: “Anh ghét bỏ Ngu Thư khiến cậu ấy bây giờ không dám nói chuyện nhiều với em nữa.”

Cố Thâm nghẹn lời, thấp giọng nói: “Là cô ấy quá đáng.”

Luôn muốn đoạt bạn gái của anh.

Ôn Noãn cười: “Ngày mai em đi gặp Ngu Thư, cô ấy nhờ em tham gia một hoạt động.”

Cố Thâm nghi ngờ liếc mắt nhìn cô: “Gấp lắm à, có cần anh tham gia cùng không.”

“Chắc không cần đâu.” Ôn Noãn nhíu mày: “Cậu ấy không nói có gấp không nếu không thì để em hỏi cậu ấy xem anh tham gia được không.”

“Thôi hỏi sau, em ăn đi.”

Cả hai thống nhất với nhau là sẽ chụp hình chung và hỏi Ngu Thư sau, rồi chờ bên chụp ảnh quyết định có thay đổi người mẫu nam để Cố Thâm chụp hình với Ôn Noãn hay không.

Ngu Thư cùng hai người bọn họ học chung trường, cả Hoắc Du nữa. Tuy nhiên vì chuyên ngành học của bọn họ khác nhau, nên họ không gặp gỡ nhau thường xuyên. Mà ngôi trường này rộng như vậy, nếu không chủ động hẹn gặp nhau từ trước, thì rất khó đụng trúng nhau.

Dù có Cố Thâm và Hoắc Du học cùng một chuyên ngành nhưng họ lại khác lớp.

Ôn Noãn suy nghĩ, ánh mắt sáng lên: “Nếu không anh rủ thêm Hoắc Du đi cùng.”

“Anh đoán Ngu Thư cũng rủ Hoắc Du rồi.”

“Cái này cũng đúng.” Ôn Vãn mỉm cười nói: “Em quên mất, quan hệ giữa Ngu Thư và Hoắc Du còn rất tốt.”

Cố Thâm ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn bạn gái của mình: “Em muốn ăn cái gì để anh nướng cho.”

“Em muốn nếm thử thịt bò, anh nướng cho em đi.”

“Được.”

Cả bữa tối Cố Thâm đối với cô rất săn sóc, tuyệt đối cưng chiều.

Ôn Noãn không ngờ rằng cô chỉ ăn bữa tối với Cố Thâm thế nhưng lại bị bạn học trong trường chụp ảnh, còn đăng lên web của trường.

Chờ đến khi cô biết chuyện này, bài đăng kia đã được mấy nghìn like và bình luận.

Ôn Noãn nghe bạn cùng phòng nói thì cô mới biết rằng mình đã bị chụp trộm.

“Chụp khi nào vậy?”

Bạn cùng phòng cho cô nhìn bức ảnh: “Lúc cậu đang ăn tối với Cố Thâm.”

Bạn cùng phòng mỉm cười và nói: “Bạn trai của cậu quả thực rất đẹp trai.”

Những người ở cùng phòng với cô đều biết Ôn Noãn có bạn trai vào tháng đầu tiên sau khai giảng, Cố Thâm còn cố ý mời bạn cùng phòng Ôn Noãn đi ăn cơm, nhờ bọn họ ở thời điểm mình vắng mặt, chăm sóc bạn gái của mình thật tốt.

Chỉ một bữa cơm kia, trong nháy mắt đã đem trái tim bạn cùng phòng Ôn Noãn lung lay.

Ôn Noãn nhìn bài đăng, mỉm cười nói: “Kỳ thật nhìn lâu cũng không đẹp trai lắm.”

Bạn cùng phòng trợn tròn mắt nhìn cô: “Ôn Noãn... Cậu nói ra câu đấy không thấy cắn rứt lương tâm sao.”

Ôn Noãn: “......Cũng có.”

Cô bật cười, nghiêm túc đọc bình luận dưới bài đăng.

Dưới đây rất nhiều bình luận đang bàn tán về cô và Cố Thâm, cô còn mơ hồ có chút lo lắng.

“Bài đăng này tại sao càng ngày càng có nhiều người quan tâm vậy.”

Bạn cùng phòng gật đầu: “Thật ra loại chuyện này rất phổ biến, trước đây chắc cậu cũng có bài đăng ở trường trung học chứ?”

“Có.”

Ôn Noãn bất đắc dĩ: “Cho nên tớ mới không thích, trong bài đăng nói rất nhiều điều không đúng sự thật.”

Một người bạn khác cùng phòng cũng đang lướt Tieba, thì đột nhiên oa một tiếng nhìn về phía Ôn Noãn: “Ôn Noãn!!”

“Hả?”

“Thì ra cậu chính là Ôn Noãn nổi tiếng trên mạng à.”

Ôn Noãn: “???”

Bạn cùng phòng cho cô xem: “Cậu xem đi, phía dưới có người đào ra hình ảnh cậu và Cố Thâm cùng tham gia chương trình trước đó, bọn họ còn cảm thấy cậu và Cố Thâm rất đẹp đôi.”

Ôn Noãn: “...”

- ----------------------------------------------------------------------------------

Ôn Noãn: Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống đại học khiêm tốn.

Các bạn học khác: Đừng nghĩ đến việc đó!!!! Đưa cho bọn tớ bí quyết giảm cân của cậu ngay.

Ôn Noãn:???

- -----oOo------