Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 95: Quầy ăn vặt




Editor: Thảo Giang

Cẩu Đản ăn xong một chén xiên nhúng lẩu, lại lấy thêm một chén nữa, nó nuốt lời, tại bởi vì ăn ngon quá mà, nó không thể khống chế nổi.

Đường Thọ dùng cái rổ đan bằng trúc để nấu mì lạnh, trên tay cầm của rổ trúc vừa khéo có móc sắt, có thể móc vào nồi đất. Sau khi mì lạnh chín lại cho vào trong chén, sau đó rưới hai muôi nước tỏi và tương thù du lên, ăn ngon bùng nổ luôn.

Đường Thọ làm xong một chén sau đó lại chia cho Cẩu Đản một chút mì lạnh, rồi tiện tay đưa cho Hùng Tráng Sơn. Cho dù như vậy, đại bổn Hùng vẫn không hài lòng lắm đâu. Hừ, phu lang lấy đồ của mình chia cho nam nhân khác, không vui.

Xiên nhúng lẩu chỉ là món ăn nhẹ, ăn đỡ thèm chứ không no được, cho chút mì lạnh vào ăn kèm còn đỡ chút. Rõ ràng đám Vu Thành và Vu Phong cũng cảm thấy vậy, đứng xếp hàng đều múc cho mình một chén lớn, xiên nhúng ở bên trong nước lẩu vô cùng nổi bật, hơi động một chút là có thể bắn cả nước canh ra ngoài, Vu Thành mạnh mẽ húp một ngụm lớn, thở thật dài một cái: "Tuyệt vời!"

Đường Thọ cười nói: "Các ngươi cứ giữ bụng đi, đừng có ăn xiên nhúng lẩu no quá, lát nữa còn có xiên chiên đấy!"

"A, xiên chiên cũng cho bọn con ăn sao!" Giọng nói Cẩu Đản thốt lên đầy kinh ngạc, sau đó lại thấy mình phản ứng mạnh quá nên lập tức che miệng lại. Nó nhìn trái phải một chút, thấy mọi người không có ai cười nhạo nó, lúc này mới buông tay nhỏ ra: "Còn chưa có bán đâu, vậy mà chúng ta đã ăn trước một lượt rồi."

"Không sao đâu, đây là phúc lợi của người làm ở nhà ta, những thứ này, ta vẫn bỏ ra được." Đường Thọ vừa nói, vừa để bộ xương gà, xiên liền cả thịt cả sụn, là loại gà nuôi lớn để làm thịt.

Vu Thành cười ha ha nói: "Tên nhóc này, chắc ngươi không biết rồi, đây là quy củ cũ của Hùng phu lang, chỉ cần nghĩ ra thức ăn thức uống gì mới mẻ sẽ luôn mời chúng ta một bữa no say trước."

"Tốt như vậy sao!" Cẩu Đản lại nghĩ đến gì đó, liếm liếm miệng: "Vậy lúc trước có thịt cừu nướng với trứng thực mọi người cũng đều được nếm trước hả?"

Vu Thành nhớ lại nói: "Được nếm trước, ăn ngon lắm, lúc ấy khi chúng ta được ăn Hùng phu lang còn giết nguyên một con cừu, nói là nhà đông người, sợ không đủ ăn. Thế là bọn ta ăn thịt cừu từ lúc bụng rỗng cho đến khi thức ăn dâng đến cổ họng luôn."

Cẩu Đản hâm mộ nói: "Thật tốt!"

Lý Tứ ăn một miếng mì sợi thật lớn: "Lúc này mới bao lâu chứ, ngươi còn nhỏ, cứ theo Hùng phu lang làm việc thật tốt, sau này sẽ phát triển hơn nữa!"

"Ừm, ta biết, Hùng phu lang đối xử vô cùng tốt với ta, sau này ta nhất định sẽ báo đáp người!" Vẻ mặt Cẩu Đản khi nói vô cùng nghiêm túc, chỉ thiếu điều giơ ngón tay lên thề.

Lúc này xiên chiên vừa khéo chín, sau khi chấm đẫm một xiên gà trong tương thù du, Đường Thọ đưa cho Hùng Tráng Sơn: "Nếm thử xem, cái này còn ngon hơn." Sau đó lại vớt ra một xiên cả thịt cả sụn rồi rắc một chút hạt tiêu Tứ Xuyên, không chấm tương thù du đưa cho Cẩu Đản: "Trẻ con không thể ăn cay, đừng có mà cậy mạnh."

"Tạ ơn Hùng phu lang." Cẩu Đản cười hì hì nhận lấy.

Nhìn Hùng phu lang làm như thế nào, Uyển Tình lập tức làm theo, nàng lấy số trứng thực, nấm tươi và đồ ăn còn lại sau đó chiên rồi chia cho mọi người, ai ăn được cay có thể chấm kèm với tương thù du, không thể ăn cay thì rắc một ít gia vị là được rồi. Chỉ có ba đứa trẻ con là không ăn cay, những người còn lại dù có ăn cay đến tê lưỡi phải uống nước, cũng vẫn muốn chọn ăn cay, cay mới đã nghiền, mới đủ vị!

Đồ ăn tươi ngon được chiên trong lượng mỡ lớn, cho dù để bên trong nồi trúc để bớt mỡ nhưng Đường Thọ ăn vẫn thấy ngán một chút. Nhưng bọn Hùng Tráng Sơn lại thấy vô cùng ngon miệng, nhiều mỡ hả, thơm mà! Đầu năm nhà ai bỏ ra được lượng mỡ lớn như thế chứ, nấu đồ ăn cũng chỉ có thể rót vài giọt coi như có mỡ thôi. Có lẽ vì thế mà món này phù hợp với khẩu vị của người triều Dục, họ đều giơ ngón cái biểu thị cái này ăn ngon hơn so với xiên nhúng lẩu.

Cẩu Đản nào đã từng nếm qua đồ ăn nhiều mỡ lợn như vậy chứ, lúc sau dứt khoát ăn toàn xiên chiên, không ăn xiên nhúng lẩu nữa. Nó cảm thấy xiên thức ăn mặn nhúng lẩu còn không ngon bằng thức ăn chay bỏ vào chiên đâu. Cứ ăn như vậy cho đến khi cái bụng của Cẩu Đản tròn vo, no căng bụng như muốn nổ tung luôn rồi, vì để tiêu thức ăn cũng như giúp Lý Tứ, Cẩu Đản đi theo vào trong lầu nhỏ giúp đỡ nấu nước, nhấc nước.

Nó vừa lấy xong một chậu nước nóng cho khách, đã thấy Vu Thành cười ha hả đứng ở dưới lầu chờ nó: "Cẩu Đản, Hùng phu lang gọi ngươi qua đó nói chuyện."

Cẩu Đản cũng không nghĩ nhiều, buông chậu nước xuống đi theo sang đó: "Tới ngay."

Hai người đi qua vườn hoa nhỏ, hoa tươi hai bên đã dần dần khô héo lụi tàn, lá cây xanh biếc cũng dần dần phai sắc.

Cẩu Đản đi ở bên trái Vu Thành, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Vu thúc, ta nghe người ở trong thôn nói năm nay người mới tới Hùng gia, còn chưa tới một tháng vậy mà đã mua được phòng ốc rồi, nếu như ta làm việc thật tốt, năm sau cũng có thể mua phòng ở được không?"

Trong thôn có rất nhiều người trong tối ngoài sáng nghe ngóng xem bọn hắn làm ở Hùng gia một tháng được bao nhiêu tiền công, có người còn cứ hỏi đi hỏi lại hắn mấy lần, phòng ở rốt cuộc là do Hùng gia mua cho bọn hắn, hay là bọn hắn tự mua được? Đối với những người nghe ngóng có mục đích khác từ trước đến nay Vu Thành Vu Phong cũng chỉ cười trừ, chưa từng nói rõ phòng ở mua được rốt cuộc là của ai.

Trong mắt những người kia có quá nhiều toan tính, khiến cho người khác ghê tởm mắc ói, nhưng khi Cẩu Đản hỏi, trong mắt lại không có chút tham lam tính toán nào, chỉ có sự tò mò và đầy ước ao về tương lai, ánh mắt trong sạch quá mức như vậy, giống như viên ngọc sáng làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ.

Vu Thành cũng không giấu gì Cẩu Đản nữa, nói thẳng ra: "Nhà kia là Hùng phu lang mua, nhưng cũng là của chúng ta. Tiền thuê nhà coi như ta và Vu lang quân thiếu nợ bọn họ, mỗi tháng nộp một nửa tiền công, cho đến khi trả hết mới thôi." Vẻ mặt Vu Thành vô cùng cảm kích, nói khẽ: "Hùng phu lang vô cùng lương thiện, bọn ta làm ở nhà Hùng phu lang còn chưa bao giờ nói đến chuyện cắt xén tiền công, lại còn mỗi tháng đều cho chúng ta tiền thưởng, thật ra bọn ta làm việc ở Hùng gia, chủ yếu vẫn là kiếm tiền thưởng nhiều hơn."

Nói đến đây giọng điệu Vu Thành như thoải mái nhẹ nhõm hơn: "Bây giờ nhà kia bọn ta đã trả được gần một nửa rồi, nhưng trong tay bọn ta vẫn có tiền, mỗi tháng Hùng phu lang cũng không muốn chúng ta trả nhiều quá, nói với bọn ta là, giữ lại một tiền trong người mà phòng thân, ngày sau có việc gì còn có thể xoay sở. Ta sinh ra ở Vu gia vốn đã sống cả đời làm tôi làm tớ, ít nhiều cũng làm người hầu bao nhiêu năm rồi, nhưng ta chưa bao giờ thấy nhà chủ nào lương thiện như Hùng phu lang, đối xử tốt với chúng ta như vậy, coi chúng ta như con người."

Vu Thành dừng ở trước cửa lầu nhỏ, nhìn Cẩu Đản, thật lòng thật dạ nói: "Số phận của ngươi còn tốt, tốt hơn so với ta, được gặp Hùng phu lang từ sớm, từ nay về sau còn có lẽ có thể thay đổi cuộc đời." Vu Thành hếch cằm: "Đi vào đi. Ngày sau nhớ đừng quên phần ân tình mà Hùng phu lang cho ngươi."

Thay đổi cuộc đời? Cẩu Đản bị bốn chữ này kích thích tim đập thình thịch, đập nhanh đến mức dường như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồ.ng ngực, nó không thể không lấy tay chặn trước ngực, mới có thể ngăn cản nó không nhảy ra ngoài thật.

Vu Thành nói vậy là có ý gì, cái gì mà tốt số hơn Vu Thành chứ, người ta đã có phòng ốc, còn nó vẫn chỉ là tên ăn mày, còn một đống ăn mày nhỏ phải nuôi, sao lại tốt số hơn hắn chứ? Hay là Hùng phu lang muốn mời toàn bộ đám đồng bọn của nó đến Hùng gia làm việc. Nếu như vậy thì quá tốt rồi, bọn nó sẽ hợp sức đồng lòng kiếm tiền, một ngày nào đó có thể mua được phòng ở.

Cẩu Đản quá nhập tâm suy nghĩ, bất giác đã đi đến trước mặt Đường Thọ, cho đến khi Đường Thọ gọi tên nó vài lần, nó mới giật mình nhận ra.

Ngay sau đó mặt mũi ngượng ngùng phát đỏ: "Hùng phu lang, Hùng lang quân."

Đường Thọ chỉ chỉ cái ghế, nhẹ nhàng nói: "Ngồi đi."

Ngồi ở trên nệm mềm, Cẩu Đản cũng không có lòng nào mà hưởng thụ, thấp thỏm nghe Đường Thọ hỏi: "Ngươi thấy xiên nhúng lẩu và xiên chiên hôm nay ăn ngon chứ? Nếu lấy hai loại đồ ăn này đi buôn bán liệu có khả năng kiếm tiền không?"

Hóa ra là chuyện này, cái này nó biết, Cẩu Đản chắc chắn gật đầu, tin tưởng mười phần nói: "Hùng phu lang, buôn bán hai loại món ăn này chắc chắn sẽ kiếm được tiền. Bởi vì ăn ngon, thật sự ngon tuyệt vời luôn ấy!"

Đường Thọ bị biểu cảm ngây thơ của Cẩu Đản chọc cười, uống một ngụm trà mới đè xuống được.

Cẩu Đản gãi đầu, lại xấu hổ nói: "Con, con lại nói sai chỗ nào rồi sao?"

"Không có." Đường Thọ khoát tay, sợ mình lại cười, cho nên vội vàng đi vào chuyện chính: "Nếu như ta dạy cho ngươi tay nghề này, ngươi có đồng ý làm không."

"Dạy cho con!" Cẩu Đản choáng váng, ngơ ngác chỉ vào bản thân, dường như đột nhiên nó không nghe hiểu được lời của Đường Thọ nói.

Đường Thọ lặp lại một lần nữa, mạnh mẽ gật đầu nói: "Đúng thế, ta dạy cho ngươi. Cẩu Đản là một đứa trẻ ngoan, ta rất quý... Ừm, tán thưởng ngươi." Đường Thọ lập tức tìm từ đồng nghĩa để đổi từ thích, lại len lén liếc nhìn sắc mặt Nhị lang nhà cậu. Nhị lang nhà cậu nhìn vậy chứ lòng chiếm hữu mạnh lắm, đừng cho là Cẩu Đản chỉ là một đứa bé, thế mà Nhị lang nhà cậu còn đề phòng cơ.

Cậu liếc nhìn Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn lại quang minh chính đại nhìn thẳng vào cậu, bắt được cậu nhìn lén, khóe miệng hắn hơi nhếch một bên, ánh mắt sâu thẳm dọa Đường Thọ vội vàng thu ánh mắt lại, ngồi nghiêm chỉnh.

"Ngươi là đứa trẻ ngoan, bản tính không xấu, ở trong hoàn cảnh như thế này mà vẫn bảo trì được tấm lòng như vậy là vô cùng khó, cho nên ta tình nguyện giúp ngươi một chút, dạy tay nghề này lại cho ngươi. Có tay nghề, ngươi có thể tự kinh doanh thật tốt, đời này không dám nói giàu sang phú quý, nhưng chắc chắn không lo cơm áo."

Lúc này Cẩu Đản cuối cùng cũng phản ứng lại. Hốc mắt nó ê ẩm, lập tức quỳ phịch xuống đất, dập đầu mấy cái trước mặt Hùng phu lang và Hùng Tráng Sơn.

"Tạ ơn đại đức của Hùng phu lang và Hùng lang quân. Đời này của Cẩu Đản có làm trâu làm ngựa cũng tuyệt đối không dám quên."

Đường Thọ vội vàng dìu nó, lôi nó ngồi lại lên ghế, phủi phủi quần xám: "Về sau không được hở một chút là quỳ như thế, dưới đầu gối nam nhi là vàng."

Cẩu Đản lau nước mắt: "Sau này ngoại trừ Hùng phu lang và Hùng lang quân, con sẽ không quỳ trước mặt bất kỳ ai."

"Bọn ta cũng không cho phép quỳ!"

Cẩu Đản quật cường nói: "Hùng phu lang và Hùng lang quân không giống, không có các người có lẽ Cẩu Đản đã sớm chết đói rồi, cho dù không đói chết, thì chưa biết chừng cũng dập đầu lạy người ta trong cái xó xỉnh nào đó để xin ăn đâu, làm gì có cơ hội nhặt lại tôn nghiêm chứ?"

"Nếu ngươi nghĩ như vậy, sau này cũng không cần quỳ trước chúng ta, cứ làm người cho thật tốt, đường đường chính chính mà làm việc, không thẹn với lương tâm, như vậy ta cũng không hối hận vì đời này đã giúp ngươi."

"Hùng phu lang, con thề, Cẩu Đản từ nay về sau tuyệt đối không làm trộm cắp chuyện xấu, nhất định trong sạch, không thẹn với Hùng phu lang."

Đường Thọ kéo cái tay đang giơ lên của nó, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ nói: "Một đứa bé như người sao lại học được nhiều thứ của người lớn vậy chứ. Vậy đi, ngày mai ta sẽ dạy ngươi cách làm như thế nào, sau khi học thành, ngươi lập tức tự kinh doanh."

"Tạ ơn Hùng phu lang." Cẩu Đản chỉ vui sướng được một nửa, khuôn mặt lại méo xệch buồn bã: "Hùng phu lang, con sợ là con còn chưa đủ tiền làm, con... Con không có tiền."

Cẩu Đạn ngượng ngùng nói: "Tiền công của con đều lấy về mua cơm cho đám bạn con, Cẩu Thặng lại bị thương chân, còn phải chữa chân cho nó, nên mấy tháng này con không còn giữ lại đồng nào cả."

Đường Thọ cười: "Ta còn tưởng chuyện gì, cái này không thành vấn đề, ta đã muốn giúp ngươi, tất nhiên sẽ giúp cho trót, không chỉ dạy nghề cho ngươi, để một đứa trẻ mới tập buôn bán như ngươi tự mình tìm tòi. Hôm nay bộ nồi bát lưới lọc kia ta dùng đều sẽ cho ngươi, ngươi cứ lấy chúng dùng là được. Còn nguyên liệu nấu ăn, phần nguyên liệu ngày đầu tiên ta sẽ chuẩn bị cho ngươi, ngày hôm sau ngươi chỉ cần lấy số tiền kiếm được của ngày hôm trước mà tự mình chuẩn bị là được."

Cẩu Đản thầm nói tạ ơn, nhưng chỉ đơn giản năm chữ tạ ơn Hùng phu lang thì vẫn quá khô khan, không thể nào biểu đạt được một phần vạn cảm kích ở trong lòng của nó.

Cẩu Đản học tập vô cùng nhanh, mặc dù chưa từng tiếp xúc qua với mấy việc bếp núc, nhưng lại thành thật chăm chỉ học. Nó coi những thứ Đường Thọ chỉ bảo mình như là cọng rơm cứu mạng duy nhất, chỉ cần khi nhàn hạ kể cả ban đêm trước lúc ngủ nằm ở trên giường, nó cũng sẽ không ngừng ôn lại trong đầu xem nên làm như thế nào.

Vì chuyện này nên Cẩu Đản cố ý về miếu hoang một chuyến, kể lại với Hổ Oa Tử và các đồng bọn của nó một lượt. Những đứa trẻ kia cũng không thể tin được, Cẩu Thặng bất ngờ đến mức phải mạnh mẽ nhéo một cái vào cánh tay của mình, đau đến nhe răng há mồm, lúc này mới ngốc ngốc cười: "Cẩu Đản, không phải là ta đang mơ!"

"Tất nhiên là không phải rồi. Là chúng ta gặp được quý nhân, Hùng phu lang và Hùng lang quân đều là những người vô cùng thiện lương, bọn họ trợ giúp chúng ta, chúng ta mới có thể sống sót, sau này Hùng phu lang và Hùng lang quân là ân nhân của chúng ta, không cho phép đứa nào làm chuyện gì có lỗi với bọn họ. Nếu như dám làm, chính là phản bội tất cả chúng ta, lập tức đuổi ra ngoài."

"Được." "Đúng." "Đồng ý." Tất cả đám ăn mày nhỏ chồng tay lên nhau, kiên quyết nhớ kỹ lời thề ngày hôm nay, đến chết không quên.

Mấy đứa nhỏ bàn bạc với nhau, công việc trước đó của Hổ Oa Tử không được nghỉ, vẫn làm ở Hùng gia, cứ để Cẩu Đản tự làm ở quầy ăn vặt, quán ăn vặt này mới mở, làm ăn buôn bán được hay không còn chưa biết. Mặc dù tin tưởng tay nghề của Hùng phu lang, bọn nó cũng cảm thấy tốt, nhưng vẫn muốn thử trước một chút đã, kẻo lỡ đâu nghỉ việc, chuyện buôn bán ở quầy ăn vặt lại không thuận lợi, vậy bọn nó lại trắng tay hai bên.

Chưa tới mấy ngày sau, trên một đầu phố dài lặng lẽ xuất hiện thêm một quầy ăn vặt chuyên bán xiên nhúng lẩu và xiên chiên. Người bán là một người nam nhân què chân cùng với một thằng bé tầm mười tuổi, rất nhanh sau đó bọn họ phát hiện ra, người nấu ăn chiên xiên đều là đứa bé kia, nó có chút thấp, đứng không với đến cái nồi, cho nên dưới chân giẫm lên một cái bục gỗ rỗng to và rộng. Cái bục kia vô cùng kiên cố vững chãi, lại rộng lớn cho nên không sợ đứa trẻ kia sẽ sẩy chân bị té.

Người này chính là Cẩu Đản và Lý Tứ, Đường Thọ không yên tâm sợ Cẩu Đản ra quầy bị người ta bắt nạt, cho nên nhờ Lý Tứ qua đó trông coi mấy ngày, chờ khi buôn bán ổn định, đến lúc đó lại nhờ người hoặc là cho Hổ Oa Tử ra cùng cho có người bầu bạn, mới khiến cho người ta yên tâm được.

Cẩu Đản nhìn Lý Tứ đang bận rộn nói: "Cảm ơn người, Lý đại thúc."

Lý Tứ thản nhiên cười: "Không có việc gì, dù sao ta cũng là người làm của Hùng gia, Hùng phu lang gọi ta tới giúp ngươi cũng không khác gì ở nhà cậu ấy làm cả, ta đều có tiền công cầm. Hơn nữa, thật ra ta cũng có một đứa con trai thứ hai tầm tầm tuổi với ngươi, một nhà bọn ta chạy nạn trên đường không thể sống nổi nữa, cho nên đứa thứ hai bảo ta bán nó đi." Lý Tứ nói hời hợt, thậm chí công việc trên tay vẫn không ngừng, nhưng Cẩu Đản cảm nhận được sự thống khổ trong giọng nói của hắn.

Cẩu Đản nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."

Lý Tứ khoát tay lung tung vài cái: "Có liên quan gì đến ngươi đâu chứ, cũng chẳng phải ngươi bắt ta bán con ta, đều tại ta vô dụng, không cần xin lỗi ta đâu."

Cẩu Đản bắt đầu hối hận mình đã khơi mào chuyện này, đang xấu hổ thì nghe thấy một giọng nói non nớt trong trẻo vang lên hỏi: "Ngươi bán đồ ăn gì đây?"

Cẩu Đản ngẩng đầu, là một đứa bé gần trạc tuổi nó, đứa nhỏ đọc sách đang bày ra vẻ mặt như lão gia vậy. Giữa con phố dài này của bọn hắn có một trường tư thục, ngoài ra trên đầu đường khác cách một con đường sát phố dài bên này cũng có một trường tư thục. Hai trường tư thục tương đối xa, nhìn như hai bên đang đối diện với nhau trên võ đài.

Mặc kệ hai trường tư thục này có đối đầu với nhau như thế nào, ngược lại con phố dài Cẩu Đản đang đứng lại càng đông đúc.

Lúc này đứa bé nào được đi đọc sách tại trường tư thục đều là con nhà có tiền, mấy đứa trẻ con này đều tiêu tiền như không, lại là độ tuổi vô cùng ham ăn, cho nên trên khắp con đường này đều là quầy ăn vặt, các loại đồ ăn thức uống rực rỡ sắc màu phủ kín khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Mà Đổng Hải chính là một trong những học sinh ở trường tư thục chỗ này, năm nay nó chín tuổi, là độ tuổi háu ăn. Mỗi sáng sớm trên đường đi đến trường tư thục đều mua chút đồ ăn vặt, mặc dù buổi sáng đã ăn một chút ở nhà rồi, những nó vẫn sẽ mua một chút đồ ăn vặt ở đây, không ăn nổi nữa hoặc không thích lại chia cho các bạn học cùng. Dù sao nhà nó có tiền cho nên không thiếu mười mấy đồng tiền này.

Hôm nay Đổng Hải nhảy xuống từ trên xe ngựa của nhà, như thường ngày nó định mua một chút đồ ăn mang theo, nhưng nó chỉ liếc mắt một cái đã biết hôm nay mới có thêm một sạp hàng, quan trọng nhất là trên đó bán toàn những đồ ăn mà nó chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết là bán loại đồ ăn gì.

Cẩu Đản nhìn thấy người hỏi lại một bạn nhỏ còn bé hơn mình đứng trước sạp hàng liền cười: "Vị lang quân nhỏ này ngươi muốn ăn gì?"

Đổng Hải hỏi: "Vậy mấy thứ ngươi bán này là gì thế?"

"Đây là xiên nhúng lẩu, đây là xiên chiên, ăn chay ăn mặn đều có, kết hợp với nước tương thù dù cùng với tương vừng nhà ta, đảm bảo ngon hết xảy."

"Xiên nhúng lẩu và xiên chiên sao? Đó là cái gì, ta chưa từng ăn bao giờ." Chưa ăn qua cũng không sao cả, tên nhóc này vung tay lên, vô cùng bá đạo như tổng giám đốc mà nói: "Loại nào cũng lấy."

Cẩu Đản nín cười: "Mặc dù bọn ta có hai loại quà vặt, nhưng mỗi thứ lại gồm rất nhiều loại. Ngươi nhìn xiên nhúng lẩu này nhé, có cả cá viên, nấm hương, rau cuộn tiết vịt các loại, mà xiên chiên ngoài xiên lẫn cả thịt với sụn gà còn có cả trứng thực..."

Bạn nhỏ Đổng Hải vô cùng khí phách cắt ngang lời nó: "Không cần giới thiệu, mỗi thứ ngươi lấy cho ta một phần, có bao nhiêu loại thì lấy bấy nhiêu loại, ta không thiếu tiền."

Cẩu Đản thấy một đứa nhóc nhỏ như nó sao có thể ăn nhiều như vậy, nếu không ăn hết vứt xuống đường lại lãng phí: "Quầy này của ta có nhiều loại lắm nha, ngươi không ăn hết được đâu, hay là để ta chọn cho ngươi mấy xiên đặc biệt ngon trước đi."

Đổng Hải vừa định nói không cần, quản gia đi theo sau lưng nhìn Cẩu Đản một chút lại nhìn mắt Lý Tứ, nghĩ thầm đôi cha con này là người không tham tiền, cho nên hắn khuyên nhủ: "Tiểu lang quân, chúng ta mua trước một ít nếm thử hương vị đã, dù sao sạp hàng ở chỗ này cũng chẳng chạy đi đâu được, nếu ăn ngon thì sau khi tan học lại qua đây mua."

Đổng Hải bĩu môi nói: "Vậy cũng được."

Cẩu Đản vừa lựa chọn xiên cho Đổng Hải, vừa giới thiệu nói: "Xiên nhúng lẩu nhà ta, xiên thức ăn chay một văn xiên mặn thì hai văn, tiết vịt năm văn một đĩa nhỏ này. Ta chọn cho ngươi mấy loại viên trước, cái này là viên cá viên mực còn có cả viên cua ăn ngon tuyệt luôn, là món kinh điển đó, ngươi cứ nếm thử đi. Đồ cuốn này còn có nấm hương cũng không tệ, tiết vịt ăn cũng vô cùng ngon, còn mì lạnh nhất định phải nếm, cái này cũng cuốn vô cùng, ăn lại no..."

Đổng Hải vô cùng kiêu ngạo khí phách nói: "Không sao đâu, không ăn no thì ăn nhiều một chút là được, ngươi cứ việc chọn cho ta."

Mặc dù nói như vậy, nhưng Cẩu Đản vẫn lấy mì lạnh cho nó. Cẩu Đản cảm thấy ăn xiên nhúng lẩu này không thể thiếu mì lạnh được.

"Ngươi có thể ăn cay không?"

Đổng Hải hỏi: "Ớt của ngươi có cay lắm không? Cay thì ta có thể ăn được một xíu."

"Vậy ta chỉ nhỏ cho ngươi một giọt tương thù du thôi."

Trước lúc Cẩu Đản chọn thức ăn cho nó, Đổng Hải cũng nhịn, dù sao đồ ở trong nồi đã được nấu xong, món ăn nhìn cũng ngon miệng, người chọn là ai cũng không quan trọng, sẽ không làm thay đổi hương vị được, nhưng lúc thêm gia vị thì không được, mối người nêm nếm lại ra một vị khác nhau.

Đổng Hải không cho làm nữa, chỉ vào Lý Tứ nói: "Không cần ngươi, để hắn pha chế cho ta."

Lý Tứ chỉ chóp mũi của mình, chậm rãi nói: "Vị lang quân nhỏ này, không phải là ta không pha cho ngươi, mà là vì ta không biết làm."

"Ngươi lừa ai vậy? Ngươi không biết làm, mà sao con của ngươi lại làm được?" Khuôn mặt bánh bao của Đổng Hải tức sắp thành cái bánh nướng luôn rồi, càng tròn hơn.

Lý Tứ nhịn cảm giác xúc động muốn đến nhéo một cái mà giải thích nói: "Nó cũng không phải con trai ta, ta chỉ làm công cho nó mà thôi. Còn mấy món ăn này là tay nghề tổ truyền nhà nó, một nhà bọn họ là do chạy nạn mà tới, sau này nó tách khỏi cha mình, một đứa nhỏ đi tới thôn Hạnh Hoa không có cách nào sống sót được, may mà trên người có chút tiền, cho nên mới mua nguyên liệu, một lần nữa làm nghề cũ. Cho nên tay nghề này ta cũng không biết được, cho nên đâu dám điều chế cho vị lang quân nhỏ này."

Lý Tứ không thể nào cứ ở nơi này hỗ trợ mãi được, vừa khéo lúc này truyền tiếng tăm ra ngoài, sau này đến lúc người khác thấy một đứa bé mở sạp hàng ăn vặt cũng sẽ không ngạc nhiên, nghi ngờ nó làm không tốt, không chịu mua.

"Hóa ra là như vậy, ngươi cũng thật đáng thương, vậy ngươi làm đi, ta không chê ngươi."

Cẩu Đản cười nhe răng: "Cảm ơn."

Sau khi pha chế xong xiên nhúng lẩu Cẩu Đản đưa cho Đổng Hải, Đổng Hải nghiêng đầu, quản gia đứng sau lưng nó vội vàng tiến lên nhận lấy.

"Xiên chiên này ngươi ăn thử xiên gà đi, không tệ, lạp xưởng cũng được xiên cùng thịt và sụn gà rồi, ta lại lấy cho ngươi cái đầu gà, ăn đặc biệt ngon!"

Trên mặt Đổng Hải hiện lên vẻ ghét bỏ: "Ta không ăn đầu gà, chỉ có người nghèo tới mức không được ăn thịt mới thèm ăn đầu gà thôi."

Cẩu Đản nói: "Vậy để ta đổi cho ngươi, đổi thành trứng thực đi, cái này gần đây là loại thức ăn khá thịnh hành đấy."

"Ta biết trứng thực, ta đã ăn qua ở cửa hàng đồ nướng Đào Hoa Nguyên rồi, ăn ngon thật."

Cẩu Đản cười tủm tỉm nói: "Đúng, ăn ngon lắm."

Đổng Hải nói lầm bầm: "Nói cứ như ngươi được nếm rồi không bằng, đồ ăn đắt như vậy mỗi tháng cha ta còn chỉ cho phép ta đi ăn hay lần thôi đấy."

Cẩu Đản cũng không tranh cãi với nó, chỉ cười tủm tỉm nói: "Tất cả hết ba mươi lăm văn, ngươi muốn ăn ở đây hay là cầm đi?"