Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 93: Gặp kẻ trộm




Editor: Thảo Giang

Cuối tháng mười thời gian ban ngày như rút ngắn lại, sau khi ăn cơm tối xong, trời đã tối sầm rồi. Khi Vu Phong và Hùng Tráng Sơn từ bên ngoài trở về, trong phòng khách có hai người đang ngồi, Hùng Tráng Sơn thấy họ có chút quen mắt, suy nghĩ nửa ngày mới nhận ra là hai cha con Giang gia.

Hắn hướng về phía hai người gật đầu chào hỏi, sau đó mang một thân hơi lạnh ngồi xuống bên người Đường Thọ, luồng khí lạnh kia khiến cho Đường Thọ đang ngồi trong phòng ấm áp run cả người.

Nhận ra chính mình là nguyên nhân, Hùng Tráng Sơn lập tức đứng dậy muốn đi sang chỗ khác ngồi, bị Đường Thọ kéo ống tay áo lại.

Một tay khác của cậu vuốt vuốt cái mũi có chút ngứa nói: "Nhị lang, cứ ngồi xuống đây đi, ngồi một lúc thì sẽ không lạnh nữa."

Bởi vì Đường Thọ nhiễm phong hàn, mũi bị nghẹt không thông, lúc thì nước mũi nước mắt chảy ngắn chảy dài, Hùng Tráng Sơn sợ hơi lạnh trên người mình ảnh hưởng đến cậu: "Ngươi vẫn còn bị phong hàn đấy, đừng để lại bị nhiễm lạnh."

"Nào có nghiêm trọng như vậy chứ." Đường Thọ vẫn lấy tấm thảm nhung mỏng từ phía sau ra, đắp lên trên chân của mình, lúc này Hùng Tráng Sơn mới ngồi xuống sát bên cậu.

"Bên ngoài lạnh quá." Đi ra ngoài cùng Hùng Tráng Sơn, tất nhiên là hắn phải ngồi bên ngoài đánh xe, bị gió lạnh thổi hơn một canh giờ, Vu Phong chỉ cảm thấy cả người mình từ trong ra ngoài đều lạnh buốt, đến hơi thở ra cũng lạnh lẽo. "Trong nhà còn nước nóng không? Để ta đi rót hai chén cho ta và lang quân ủ ấm thân thể."

"Tất nhiên là có nước nóng rồi." Vu Phong nghe vậy lập tức đứng dậy định đi tới phòng bếp, nhưng bị Đường Thọ ngăn lại: "Không cần đến phòng bếp, ở đây cũng có nước nóng."

"A?" Vu Phong mờ mịt nhìn qua, nước nóng không phải nên ở trong ấm đồng sao, mà ấm đồng tất nhiên phải đặt trên lò bếp, nếu không thì còn đựng ở đâu được nữa chứ?

Ngay sau đó ánh mắt của hắn rơi vào một vật thể hình tròn bên trên bàn, vật kia được bao bọc bởi một lớp vỏ ngoài bằng gỗ, bên dưới còn có đế, có thể đứng vững trên bàn. Phía trên cùng có nắp đậy làm từ gỗ như vỏ ngoài, lấy cái nắp xuống, còn có một cái hũ nút bằng gỗ, mở nút ra, một luồng khói nóng ùa ra ngoài.

Đường Thọ cầm nó lên rót lần lượt cho hai người chén nước nóng, nhìn thấy nước vẫn còn nóng đến bốc hơi, Vu Phong còn chưa phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: "Nước nóng này có phải lang quân vừa rót vào hay không?"

Chuyện hợp tác làm ăn cùng Giang gia, Vu Thành và Vu Phong đều biết, chỉ là cụ thể làm ăn cái gì, Đường Thọ chưa từng nói qua với bọn hắn, cho nên hai người cũng không biết bình giữ nhiệt. Nhưng Hùng Tráng Sơn rất nhanh đã đoán được, ánh mắt của hắn lóe sáng, bưng chén trà, thấy chén trà sứ nóng bỏng tay, cẩn thận từng li từng tí nhấp một ngụm nhỏ, phát hiện nước này vẫn còn rất nóng, rất gần với nhiệt độ của nước vừa đun sôi xong, cũng không thể lập tức uống ngay được.

"Nước này rót đã bao lâu rồi?" Hùng Tráng Sơn hỏi.

Lão Giang vượt lên trả lời trước: "Đã rót gần một canh giờ rồi." Lúc trả lời giọng điệu lão Giang tràn đầy tự hào, bây giờ lão vô cùng kiêu ngạo đấy.

Lúc này không còn có đồ vật nào có thể giữ được nước nóng, cho nên thực tế nhà nào cũng bất tiện. Ban đêm khi tỉnh dậy muốn uống một ngụm nước ấm thì bình thường không có, lò bếp cũng lạnh ấm đồng cũng lạnh rồi, chẳng lẽ lại vì muốn uống một ngụm nước nóng mà nửa đêm phải đứng dậy đi nhóm lửa, đun nước chờ nóng lên. Thời gian cũng phải mất nửa canh giờ, chưa nói đến việc còn cảm thấy buồn ngủ nữa hay không, lại còn lãng phí củi lửa, vậy chả phải thành nửa đêm không được ngủ còn mò mẫm lung tung à.

Cho nên rất nhiều người đều chọn uống nước lạnh, nếu thân thể thật sự không tốt không thể uống được nước lạnh, vậy thì đành phải nhịn khát đến sáng nhóm lửa bếp, lại nấu nước uống, dù sao một đêm không uống nước thì khát đến mức nào được chứ, cố gắng đến sáng là qua thôi, mọi người đều như thế cả.

Còn về phần mấy nhà có tiền, cũng phải sai người làm đun nóng, đồng nghĩa là phải chờ đợi, làm sao có thể giữ ấm thuận tiện như bình giữ nhiệt đang dùng được chứ.

Cho nên đây cũng như một cách cải thiện cuộc sống, đầy đủ theo lời khoe khoang của lão Giang, ngày sau hoàn toàn có thể nói cho đời con cháu nghe, khi đó đời sau của Giang gia có thể vỗ ngực mà kiêu ngạo nói: "Bình giữ nhiệt mà các ngươi dùng đều là do tổ tiên ta nghĩ ra được, nếu không có tổ tiên của ta, thì bây giờ làm gì có chuyện muốn uống nước nóng lúc nào là có lúc ấy chứ", thật tự hào biết bao.

Lão Giang ngẫm lại đến đây, cảm thấy trong lồng ngực như đang dâng trào tinh thần hăng hái hào hùng, máu khắp người giống như đang sôi trào vậy.

Nhưng Hùng Tráng Sơn vốn dĩ không thèm để ý đến lão Giang, thậm chí còn không thuận mồm hùa theo khen vài ba câu. Ý tưởng này là do phu lang của hắn nghĩ ra được, cũng đâu phải do lão Giang, không biết lão hưng phấn cái gì nữa.

Vu Thành và Vu Phong ở bên cạnh không rõ chính xác mọi chuyện bây giờ ngạc nhiên đến hít vào một ngụm khí lạnh: "Sao cơ, vậy mà rót cách đây gần một canh giờ, nếu thế thì làm sao còn nóng được như vậy chứ, sao không lạnh đi?"

Lão Giang đắc ý nói: "Cái này gọi là bình giữ nhiệt, tên cũng như ý nghĩa của nó, dùng để giữ ấm. Để ta nói với các ngươi, cho dù thời tiết ở bên ngoài có lạnh thêm chút, nó cũng có thể giữ được nước nóng trong vòng mười canh giờ không nguội lạnh."

"Trời ạ, như vậy cũng thần kỳ quá rồi?" Vu Thành kêu lên: "Sao nó lại có thể giữ được nhỉ, tại sao đổ nước nóng vào, là có thể giữ ấm được?" Vu Thành hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, còn Vu Phong lại nâng chén trà lên nhấp một hớp, trà đã lạnh, nước rót ra cũng đã lạnh buốt, xem ra vấn đề không phải ở trong nước, đúng là ở trên bình giữ nhiệt rồi.

Tất nhiên lão Giang cũng không có trả lời câu hỏi của Vu Thành rồi, lão đã ký hiệp ước bảo mật với Hùng gia, đây lại là việc liên quan đến lợi ích bản thân, đương nhiên sẽ không tùy tiện nói lung tung.

Lão Giang cũng chỉ hừ một tiếng: "Làm sao mà giữ ấm được các ngươi cũng không cần quan tâm, biết có thể giữ ấm là được."

Đường Thọ cũng không để trong lòng, cậu biết Vu Thành Vu Phong cũng không phải muốn nghe ngóng gì cả, chẳng qua là tiện hỏi một chút thôi.

"Bây giờ trời mới bắt đầu trở lạnh, rất nhiều người con chưa cần thiết uống nước nóng, cho nên sẽ không nhiều người mua, trước mắt không cần vội vàng."

Lão Giang không thể hiểu nổi, gãi đầu nói: "Hùng phu lang, cái đồ này bán càng sớm càng tốt chứ, tại sao lại chưa cho bán. Theo ý ta, chúng ta nhân cơ hội lượng hàng bây giờ có hạn, đấu giá mà bán."

"Không được." Đường Thọ lắc đầu: "Bình giữ nhiệt cũng không phải kỹ thuật gì đó quá phức tạp, chỉ cần có lòng là có tiền, nếu mua về làm vỡ một cái, là nguyên lý bên trong có thể nhìn thấy hết. Đến lúc đó người ta chế tạo được ra nhiều hàng nhái, thì làm sao chúng ta kiếm tiền tiếp được nữa."

"Ý của ta là, thừa dịp bây giờ thời tiết chưa lạnh lắm, mọi người cũng chưa bắt đầu có nhu cầu dùng nước nóng, chúng ta tranh thủ khoảng thời gian này làm ra nhiều bình giữ nhiệt một chút. Chờ khi trời lạnh, khi mà tất cả mọi người đều khao khát nước nóng, chúng ta mới bán bình giữ nhiệt."

"Đến lúc đó tất nhiên bình giữ nhiệt sẽ bị tranh giành, cho dù lúc này có người hiểu được nguyên lý hoạt động của nó, mô phỏng theo mà sản xuất ra thì bình giữ nhiệt của chúng ta cũng kiếm được tiền đầy túi, thì cơn sốt bình giữ nhiệt cũng đã qua, lợi ích của chúng ta cũng không bị san sẻ nhiều. Còn nếu lấy ra bán sớm một chút, lại không phải lúc mà người người đều vô cùng cần nước nóng, lượng mua cũng sẽ không nhiều, chắc chắn không kiếm được bao nhiêu tiền. Mà lúc này lại bị người khác phát hiện cơ hội buôn bán mà mô phỏng làm theo, chờ đến lúc tốt nhất để bán bình giữ nhiệt, lại bị hắn cướp mất chén canh rồi."

"Vẫn là Hùng phu lang nghĩ ngợi thấu đáo." Lão Giang nghe Đường Thọ phân tích, cảm thấy vô cùng hợp lý: "Vậy ta và con trai sau khi trở về sẽ bắt đầu làm nhiều hơn một chút, tranh thủ tạo ra nhiều bình giữ nhiệt hơn, kiếm thật nhiều tiền."

"Về tiền bạc lão còn đủ không?" Nung sứ cũng rất tốn kém, cái này Đường Thọ biết, sợ bọn họ không có tiền bạc, không có vật liệu, thì người thông minh tài giỏi cũng không bột đố gột nên hồ.

Lão Giang ngượng ngùng nói: "Tiền trong túi đúng là có chút eo hẹp."

Đường Thọ lên lầu lấy ba mươi lượng cho lão Giang, bảo lão cứ việc yên tâm nung sứ, không đủ lại đến nói với cậu. Lão Giang liên tục nói tạ ơn, sau đó hai cha con ngủ lại trong phòng nhỏ, ngày hôm sau lại quay về.

Chân trước bọn họ vừa rời đi, Đường Thọ còn chưa kịp lên lầu thì chân sau đã có người tìm tới.

Người bình thường vô cùng yêu quý giữ gìn, ăn cơm dù có bắn dầu mỡ lên cũng vô cùng xót cho bộ quần áo làm việc mà giờ này ngã bẩn đến cả người chật vật. Trên mặt Hổ Oa Tử bị thương nhiều chỗ, mũi vẫn còn đang đổ máu nhưng nó đều mặc kệ mà xông vào trong khóc òa nói: "Hùng phu lang, Hùng lang quân có chuyện lớn rồi, cửa hàng gặp phải kẻ trộm!"

Đường Thọ nhìn bộ dáng nhếch nhác này của Hổ Oa Tử, chắc hẳn đã đánh nhau với người xấu, cậu lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Hổ Oa Tử kiểm tra miệng vết thương của nó, hỏi lại: "Ngươi với cẩu Đản ở bên trong cửa hàng, có bị thương nặng không?"

Hổ Oa Tử nín khóc, chỉ ngây ngốc nhìn Đường Thọ mà quên cả trả lời, một lúc sau khi Đường Thọ hỏi lại, cậu mới nhớ đến: "Con với Cẩu Đản đều không sao."

Sao người lại không trách móc nó, không mắng nó cũng không đánh nó? Cửa hàng gặp phải kẻ xấu đến cướp, mà đúng lúc nó với Cẩu Đản đang ngủ ở bên trong, chẳng lẽ không trách cứ do bọn nó trông giữ không tốt sao!

Thật ra lúc nãy Hổ Oa Tử khóc không phải là bị hù, cũng không phải bị kẻ xấu đánh, loại kẻ xấu này bọn nó gặp phải lúc đi lang thang nhiều rồi, cũng không có gì phải sợ. Nó khóc bởi vì sợ Đường Thọ sẽ đuổi bọn nó đi, không cho bọn nó làm việc ở đây nữa.

Nó nghĩ Đường Thọ sẽ giống như mấy chưởng quỹ kia ở trên trấn, không cần quan tâm nhiều mà đuổi luôn nó và Cẩu Đản ra ngoài, tổn thất bên trong cửa hàng cũng bắt chúng nó phải bồi thường, dù sao cũng bởi vì bọn chúng trông coi mà lại để xảy ra mấy chuyện bất lợi như vậy.

Không nghĩ đến nó lo lắng sợ hãi cả một đường, suy nghĩ vô vàn đường lui mà kết quả, câu đầu tiên Đường Thọ hỏi lại là tình hình của nó và Cẩu Đản, chứ không phải cửa hàng. Nếu lỡ như cửa hàng bị đập phá thì sao bây giờ? Đến lúc đó mạng của bọn chúng có còn quan trọng nữa hay không? Hổ Oa Tử nghĩ, mạng của bọn chúng mới không đáng tiền, có chết cũng đâu ai thương tâm, làm gì quan trọng bằng cửa hàng ở trên trấn chứ!

Kiểm tra hết trên dưới một lượt, thấy trên người cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, Đường Thọ mới dìu Hổ Oa Tử lên trên ghế ngồi, lấy thuốc ra thoa cho nó, sau đó mới hỏi: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, kể lại cho ta nghe một chút?"

"Hôm nay trước lúc đóng cửa bên trong cửa hàng cũng không có gì khác thường cả, nếu theo thói quen trước đây, sau khi đóng cửa con và Cẩu Đản sẽ tới chỗ miếu hoang kia một chuyến. Nhưng ban ngày ở cửa hàng vô cùng bận rộn, con và Cẩu Đản đã mệt mỏi cả ngày rồi cho nên không muốn làm gì nữa, tắm vội rồi lập tức đi ngủ. Nhưng mới ngủ được một lát, Cẩu Đản nghe thấy bên trong cửa hàng có tiếng động, nó còn tưởng là có chuột chạy vào, lại thấy con ngủ rất ngon nên không muốn đánh thức con dậy, định tự mình bắt chuột."

"Nhưng thứ vào cửa hàng lại không phải là chuột mà là ăn trộm, tên kia lén lút chạy tới quầy gia vị ở bên trong cửa hàng. Biết đồ nướng nhà ta ăn ngon, tay nghề chỉ là một mặt, mặt khác là do gia vị lạ. Gia vị ở bên trong cửa hàng đều là do Hùng phu lang người tự tay xay, bên trong cụ thể có cái gì không ai biết, kẻ xấu kia chắc là muốn trộm gia vị của chúng ta về để tự mình nghiên cứu, lại bị Cẩu Đản bắt được. Cẩu Đản không chịu đưa cho hắn nên hắn lập tức cướp, tên kia đẩy Cẩu Đản một cái, Cẩu Đản ngã đập đầu xuống đất nên hơi choáng, chờ lúc đỡ hơn thì kẻ xấu đã chạy mất rồi."

"Cẩu Đản ngã có bị thương không?"

"Hùng phu lang đừng lo, không có chuyện gì, chỉ bị dập đầu một cái thôi, không bị thương đâu, trước kia bọn con thường xuyên đánh nhau đập đầu còn hơn vậy nữa, đều không sao."

"Cẩu Đản vẫn ở bên trong cửa hàng sao?"

Hổ Oa Tử gật đầu nói: "Vâng, hai bọn con sợ kẻ xấu kia chạy rồi lỡ quay lại, nên để một người ở lại trông cửa hàng."

Đường Thọ nghe như vậy giật nảy mình, nếu kẻ xấu kia không cam lòng mà quay lại thật, thì một đứa bé mười mấy tuổi như Cẩu Đản làm sao chống đỡ được.

Sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Đường Thọ lập tức vội vàng mang người đi lên trấn.

—-------